TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 4577

Chương 4577

“Vậy thì giao chuyện này cho anh xử lý nhé. Em chỉ cần yên tâm làm bà Khúc là được rồi.”

Nghe vậy, Tống Chỉ Manh cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Chẳng qua ngấm lại, cô vẫn do dự: “Nhưng anh đã nói với Nhất Phàm chưa? Thực ra trong lòng nó vẫn có chỗ của mẹ nó. Bây giờ anh muốn công khai quan hệ của chúng †a, em nghĩ phải được sự cho phép của nó mới ổn thỏa”

Tống Chỉ Manh vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Khúc Thương Ly lập tức cứng đờ.

Bởi vì Nhất Phàm hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện, cho nên có thể thấy được cậu bé càng ngày càng bài xích Tống Chỉ Manh. Mặc dù bình thường có cha làm trung gian cho hai người, Khúc Nhất Phàm sẽ ôn hòa với Tống Chỉ Manh hơn, nhưng từ đầu tới cuối vẫn còn xa cách. Bởi vì trong lòng Khúc Nhất Phàm vấn giữ lại vị trí cho mẹ mình. Cậu bé không cho phép bất cứ người phụ nữ nào chiếm lấy vị trí này.

Nhưng Khúc Thương Ly lại không thể nói cho cậu bé biết chân tướng. Rõ ràng Tống Chỉ Manh mới là mẹ ruột của Khúc Nhất Phàm, nhưng anh lại không thể nói ra khỏi miệng. Nếu anh nói, Tống Chỉ Manh sẽ phát hiện mình đã quên mất cả con mình, nhất định sẽ làm cô nảy sinh nghi ngờ, thậm chí làm tăng thêm bệnh tình của cô.

Anh cũng không thể nói cho con trai, dù gì Khúc Nhất Phàm chỉ mới chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ. Nếu một ngày nào đó mình nói cho chuyện này cho cậu bé, cậu bé lại lỡ miệng thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Khi Khúc Thương Ly đang buồn rầu vì chuyện này thì Tống Chỉ Manh thấy vẻ mặt lo lắng của anh. Cô bất đắc dĩ cắn môi: “Thực ra em biết, Nhất Phàm không thích em, đúng không?”

Khúc Thương Ly hồi phục tinh thần, thấy vẻ mặt tủi thân của Tống Chỉ Manh, anh không khỏi đau lòng, nhưng lại hơi buồn cười. Anh nhéo má cô: “Vậy em nói cho anh nghe trước kia ai đã thề thốt sẽ thu phục thằng bé? Có phải là em không?”

Tống Chỉ Manh bất đắc dĩ giơ tay phải: “Đúng vậy, chính là em.”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Ôi dào, sao em biết con nhà anh lại khó trị như thế chứi”

Thực ra mấy năm nay, Tống Chỉ Manh đã nguôi ngoai chuyện Khúc Thương Ly sinh con với một người phụ nữ khác. Cô cũng chưa từng vặn hỏi Khúc Thương Ly, rốt cuộc Nhất Phàm là con ai, mẹ ruột của thăng bé ở đâu. Đây là vết sẹo không thể chạm vào của anh.

Cô sợ mình hỏi tới cùng, cuối cùng sẽ càng tổn thương nhiều hơn. Chi bằng như bây giờ, cứ bình yên ở bên cạnh Khúc Thương Ly. Cô biết Khúc Thương Ly sẽ không lừa dối mình.

Nghĩ tới đây, Tống Chỉ Manh lại tinh thần: “Anh yên tâm, nếu lúc trước em đã thê rồi thì em nhất định sẽ hoàn thành tốt chuyện này! Anh đừng có khinh thường em nhé!”

“Được thôi, vậy thì chúng ta mỏi mắt mong chờ.”

Tống Chỉ Manh ôm eo Khúc Thương Ly. Cô âm thầm thề, nhất định phải bắt được trái tim Nhất Phàm trong thời gian kế tiếp. Cô đường đường là ảnh hậu giải Bạch Lan, sao không thể giải quyết được một đứa bé cơ chứ! Quả thực là nực cười! Cô nhất định phải làm cho xong chuyện này!

So với bầu không khí hòa thuận bên chỗ Khúc Thương Ly, lúc này áp khí †rong xe của Quan Triều Viễn đã giảm xuống 0 độ.

Hôm nay vì chuyện của Hạ Tâm Dương, anh đã rất phiền lòng, nhưng khi nhận được điện thoại của Tống Chỉ Manh, biết Tô Lam đã nghe nói tới chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an và bực bội, trong đó hình như còn pha lẫn chút sợ hãi.

Đúng thế, anh sợ đánh mất Tô Lam, thậm chí còn cấp bách hơn cả lúc biết Hạ Tâm Dương đã xảy ra chuyện.

Quan Triều Viễn nhanh chóng chạy tới khách sạn Alice. Lúc anh đi tới trước quầy lễ tân, lập tức có quản lý cấp cao của khách sạn đưa anh tới phòng tổng thống 808. Dù gì thân phận của Quan Triều Viễn cũng rất cao quý, nếu có thể lấy lòng anh thì chắc chăn sẽ rất có ích cho khách sạn Alice của họ.

Đọc truyện chữ Full