TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3278 THẬT LÀ ĐÁNG SỢ!

Lâm Chính bị trúng Hỏa Độc, nhất thời không thể giải được, đã đến nước này thì anh chỉ đành tạm thời rút lui để ổn định Hỏa Độc trong người.

Dưới sự tác động của Hỏa Độc, ngay cả việc vận khí cũng khiến anh có cảm giác như lục phủ ngũ tạng đang bị thiêu đốt.

Hỏa Độc của thiên kiêu hạng nhất không hề tầm thường.

Nhưng sao đối phương có thể bỏ lỡ cơ hội này chứ? Nhân lúc Lâm Chính rút lui, hắn liền xông tới tấn công điên cuồng.

Quyền ảnh rợp trời và khí ý cuồng bạo giáng về phía này như sao băng, dày đặc đến mức khiến người ta không thở nổi.

Lâm Chính dốc hết sức bình sinh để chống lại, nhưng vô ích.

Tốc độ và sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất hơn anh quá nhiều, do sự ảnh hưởng của Hỏa Độc, Lâm Chính không thể đỡ nổi chiêu thức của đối phương nữa.

Đấu nhau hơn chục chiêu thì Lâm Chính đã ăn bảy chiêu, trúng ba luồng khí nhẫn, hông bụng đều bị cắt toạc, máu tươi chảy ra ồ ạt.

Do trúng Hỏa Độc, máu của anh cũng sôi lên sùng sục, thậm chí còn biến thành màu đen sì.

Cứ tiếp tục thế này thì anh chết chắc.

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, suy nghĩ đối sách.

"Sao? Thần y Lâm, mày sợ rồi chứ? Yên tâm đi, mày sắp không phải chịu đau đớn nữa rồi!".

Thiên kiêu hạng nhất cười đầy dữ tợn, bất ngờ nhắm trúng đầu Lâm Chính, rồi nện một quyền tới.

Gào!

Dường như có thể mơ hồ nhìn thấy trên nắm đấm kia có bóng của một con bạch hổ đang rít gào.

Ánh quyền như muốn xuyên thủng trời đất.

Lâm Chính biến sắc, muốn tránh nhưng không còn kịp nữa.

Thiên kiêu hạng nhất đã dùng khí kình phong tỏa con đường phía sau anh, muốn cưỡng chế đột phá những khí kình này thì bắt buộc phải lãnh trọn cú đấm.

Chỉ đành đỡ đòn vậy.

Lâm Chính thầm cắn răng, giơ cánh tay lên, đan chéo vào nhau.

Ầm!

Khoảnh khắc nắm đấm kia va chạm với cánh tay anh, liền tỏa ra một đám mây hình nấm khủng khiếp.

Khí tức hủy diệt cuồn cuộn tràn ra xung quanh như sóng dữ.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ đang nằm dưới đất lập tức bị hất bay đi, sau đó va vào một tảng đá lớn, ngất lịm.

Các chiến sĩ ở dưới núi đều bị kích này làm cho chấn động.

Một số chiến sĩ đứng gần Thánh Sơn còn cảm thấy tai mình ù đi không nghe thấy gì nữa...

Thật là đáng sợ!

"Tướng Vạn, tướng Lâm sẽ không sao chứ?", một phó tướng nói với vẻ lo lắng.

Vạn Kình Tùng không nói gì, sắc mặt rầu rĩ, suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Bao giờ thì người bên kia tới?".

"Ít nhất phải một tiếng nữa", phó tướng do dự một lát rồi đáp.

"Cái gì? Một tiếng? Sao lâu thế? Thế thì còn làm ăn gì nữa?", Vạn Kình Tùng như muốn nín thở, sốt ruột gầm lên.

"Tướng Vạn, cũng chẳng còn cách nào khác, mấy đại nhân đó đều chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, tạm thời được điều đến đây, có thể đến trong vòng một tiếng đã là tốt lắm rồi", phó tướng muốn khóc mà không có nước mắt.

Sắc mặt Vạn Kình Tùng rất khó coi, không nói gì nữa.

"Tướng Vạn, hay là chúng ta xông lên giúp tướng Lâm đi", đúng lúc này, một phó tướng khác ghé lại gần nói.

"Cậu chán sống à? Với trận đấu tầm cỡ này thì phái bao nhiêu chiến sĩ cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết thôi. Bởi vì tôi hành sự theo cảm tính mà bao nhiêu chiến sĩ đã hi sinh rồi. Các cậu cứ ở yên đây, chờ tôi hồi phục một chút sẽ lên núi xem xét tình hình. Nếu tướng Lâm không đấu lại được thì phải nghĩ cách đón cậu ấy đi, bằng mọi giá!", Vạn Kình Tùng trầm giọng nói.

Các phó tướng gật đầu, tiếp tục hướng mắt nhìn lên núi.

Lúc này, đám mây hình nấm đã tan ra.

Lâm Chính giống như con diều đứt dây, ngã xuống bên vách núi, toàn thân bị thương rất nặng, hai cánh tay đều bị gãy.

Thiên kiêu hạng nhất chậm rãi đi tới, khuôn mặt nở nụ cười bình thản.

"Thần y Lâm, mày thua rồi!".

Đọc truyện chữ Full