Thực lực chênh lệch quá lớn.
Không hổ là thiên kiêu hạng nhất, đâu phải ai cũng có thể tùy tiện khiêu chiến?
"Tao rất khâm phục dũng khí của mày, thần y Lâm ạ! Mày là người đầu tiên có thể đánh với tao nhiều chiêu như vậy! Phải biết rằng, các đối thủ trước đây của tao đều không đánh được quá ba chiêu, vậy mà mày có thể đánh với tao đến tận bây giờ, mày nên cảm thấy tự hào mới phải", thiên kiêu hạng nhất chậm rãi đi tới, bình thản nhìn Lâm Chính.
"Mày không phải là sự tồn tại vô địch, tại sao tao phải tự hào vì điều này chứ? Mày tưởng mày là bất khả chiến bại sao?", Lâm Chính cố gắng khôi phục hai cánh tay, sau đó lại đứng lên.
Nhưng lúc này, toàn thân anh đã chi chít vết thương.
"Hừ, cứng miệng lắm! Mày dựa vào đâu để đấu với tao nào? Thiên phú của mày không bằng tao, cũng không khắc khổ bằng tao! Huống hồ, cái mày tu luyện là y đạo, chứ không phải võ đạo thuần túy như tao, mày muốn thắng tao trên phương diện võ kĩ sao? Mày coi thiên phú và sự cố gắng bao năm nay của tao là cái gì vậy? Tao là người mà mày muốn vượt qua là có thể vượt qua sao?", thiên kiêu hạng nhất lạnh lùng hừ một tiếng.
"Mày nhầm rồi".
Lâm Chính đứng lên, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Đầu tiên, thiên phú của mày không phải là tuyệt thế vô song, cũng không phải là tốt nhất. Thứ hai, mày nói mày khắc khổ? Tao lại không thấy thế, cái khắc khổ và cố gắng mà mày nói chỉ là thông qua một số thủ đoạn bàng môn tả đạo để nâng cao thực lực. Sự khắc khổ thực sự là đặt chân xuống đất, tu luyện từng bước, vững vàng tiến lên. Thực lực của mày không được coi là ổn định".
"Thần y Lâm, dù mày có nói gì thì cũng thắng làm vua thua làm giặc. Long Thiên Tử tao là người thế nào sao mày có thể nhận xét được? Ngược lại, tao có thể cho người đời biết mày là một kẻ thất bại, cho người đời biết rốt cuộc mày là người vô dụng như thế nào, yếu ớt như thế nào".
Thiên kiêu hạng nhất nói đầy dữ tợn, sau đó bóng dáng chợt động.
Vèo!
Hắn lao đến trước mặt Lâm Chính chỉ trong chớp mắt, giơ tay bóp lấy cổ anh rồi nhấc lên.
Lâm Chính không thể phản kháng.
Giống như một con dê non, vô cùng yếu ớt.
"Bây giờ mày còn cứng miệng được nữa không?".
Thiên kiêu hạng nhất khẽ cười.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của hắn đông cứng lại.
Chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt lạnh nhạt.
"Chắc là được rồi đấy... Long Thiên Tử, kết thúc thôi...", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Hỏng rồi!".
Thiên kiêu hạng nhất bỗng nhận ra gì đó, vội vàng dùng sức, định bóp chết Lâm Chính.
Nhưng ngay sau đó.
Xoẹt!
Một luồng điện quỷ dị bỗng lan từ trái tim Lâm Chính đến khắp toàn thân, sau đó tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Ầm!
Sức mạnh hùng hậu chỉ trong chớp mắt đã lan ra xung quanh.
Thiên kiêu hạng nhất không kịp phòng bị, phải lùi lại hơn trăm mét.
Hắn vội vàng ổn định thân thể, trừng mắt nhìn về phía Lâm Chính với ánh mắt không thể tin nổi.
"Sao có thể thế được? Sao... sao có thể thế được? Sao mày lại có sức mạnh phi thăng tinh thuần như vậy được? Không thể nào!".
Hắn không dám tin vào mắt mình, sức mạnh Lâm Chính tỏa ra lúc này chính là sức mạnh phi thăng còn tinh thuần hơn của hắn.
Tuy Lâm Chính lẻn vào võ trường, hấp thu sức mạnh phi thăng, nhưng thời gian anh vào võ trường đến khi kết thúc kém xa thiên kiêu hạng nhất.
Ngay cả hắn cũng chưa tu luyện được sức mạnh phi thăng như vậy, nhưng Lâm Chính lại làm được...
Đúng là không thể tin nổi!
"Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Thiên phú của mày không phải là tuyệt thế vô song, bởi vì thiên phú của mày không bằng tao!", Lâm Chính ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh chứa đầy tia sáng nhật nguyệt.
Giờ phút này, anh chính là sự tồn tại ngạo nghễ thiên hạ!