Lạc Linh Huyết của thiên kiêu hạng nhất ít nhất phải hơn bốn mươi giọt, nếu không sẽ không thể tạo ra uy lực lớn đến vậy.
Hắn đứng vững dưới làn mưa sấm sét đang giáng xuống, sau đó lao về phía Lâm Chính trên bầu trời như một chiếc cầu vồng xuyên qua mặt trời.
Sức mạnh này không thể ngăn cản!
Sấm sét đánh trúng hắn lại bị sức mạnh của Lạc Linh Huyết đánh bật ra ngoài, bảo vệ thiên kiêu hạng nhất không hề bị thương.
Quả là uy lực kinh người!
Người dưới núi không ai là không ngước mắt lên nhìn, như thể đang chứng kiến một câu chuyện thần thoại.
Cùng lúc này, từ bốn phương tám hướng cũng có không ít cao thủ Võ Đạo ngước mắt lên nhìn, ai nấy vô cùng phấn khích và hồi hộp.
Một trận chiến lớn và kịch tính thế này đúng là sự kiện hiếm có.
Có thể tận mắt xem trận chiến này, đối với họ mà nói là một cơ hội quá tốt.
Nhưng những người này vì sợ bị sức mạnh kinh hoàng của hai bậc đại năng này ảnh hưởng nên đứng xem từ rất xa.
Những ngọn núi bị họ oanh tạc hết lần này đến lần khác giờ đã hoàn toàn sụp đổ.
Sấm sét ngũ sắc bao trùm toàn bộ Thánh Sơn, điên cuồng giáng xuống mặt đất.
Thiên kiêu hạng nhất xé tan bức màn sấm sét, lao thẳng về phía Lâm Chính và chẳng mấy chốc đã đến trước mặt anh.
"Chết đi! Hạo Dương Thần Quyết!"
Thiên kiêu hạng nhất rống lên một tiếng dài, từ trên người toả ra ánh sáng chói mắt, như thể một mặt trời ngạo nghễ lao về phía Lâm Chính.
Ngay lập tức, Lâm Chính bị ánh sáng này khoá chặt.
Cả thời không dường như cũng vặn vẹo dưới sức mạnh này.
Nơi mà "mặt trời" này chiếu tới, nhiệt độ tăng lên điên cuồng, đạt tới trên mười nghìn độ.
Đây không phải là hoả diệm.
Mà là sức mạnh Lạc Linh Huyết thuần khiết nhất của thiên kiêu hạng nhất kết hợp với khí công tạo ra nhiệt độ này.
Dị hoả và chân lôi của Lâm Chính căn bản không thể chống đỡ nổi sức mạnh này.
Đây là chiêu thức cuối cùng có thể đem lại chiến thắng cho thiên kiêu hạng nhất.
Nếu đến cách này cũng không đối phó được Lâm Chính, vậy thì hắn ta hết cửa thắng!
Lâm Chính thờ ơ nhìn về phía đó, cơ thể không di chuyển. Anh chỉ giơ tay lên, hội tụ toàn bộ sức mạnh và lao về phía thiên kiêu hạng nhất.
Anh định sẽ đối đầu trực diện với hắn.
Anh cũng biết đây có thể sẽ là đòn tấn công cuối cùng của thiên kiêu hạng nhất, nếu như anh không đỡ được thì cuộc chiến này sẽ mãi không có hồi kết.
Nếu đã như vậy, thì hãy kết thúc luôn đi!
Lâm Chính hai mắt đăm chiêu, tay nắm thành quyền, ánh sáng trên người và chân lôi điện quang bao phủ nắm đấm. Ánh sáng chói mắt của Lạc Linh Huyết cũng bao phủ bên ngoài luồng sáng toả ra từ anh, tạo ra màu sắc rực rỡ đẹp mắt cho khoảng không xung quanh.
Sức mạnh cuồn cuộn chảy giữa trời và đất, xé toang ánh sáng bao bọc bảo vệ thiên kiêu hạng nhất.
"Đến đây!!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên, tung nắm đấm và lao tới.
Lâm Chính cũng lao tới.
Cả hai bên đều dùng hết sức bình sinh.
Đùng!
Hai nắm đấm chạm nhau.
Trong nháy mắt, sắc trời trắng bệch, như có một luồng ánh sáng trắng soi sáng cả vũ trụ.
Ai nấy đều cảm thấy nhức mắt, trước mắt chỉ là luồng sáng chói loà, còn lại không nhìn thấy gì khác.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
"Sao... sao lại thế này được nhỉ? Mắt tôi hỏng rồi sao?"
"Cứu mạng ! Đây không phải tận thế đấy chứ?"
"Chạy mau!"
Mọi người đều sợ hãi, chạy loạn lên như đàn cào cào.
Những chiến sĩ kia cũng lần đầu cúi rạp người xuống đất.
Cứ như vậy một lúc, mọi người phát hiện ra tai mình cũng không nghe thấy gì.
Xung quanh yên lặng như tờ, không có bất cứ tiếng động gì.
Như thể mỗi người đều rơi vào một không gian màu trắng vô tận.
Không có thứ gì tồn tại.
Không cảm nhận được gì.
Bản thân họ cũng dường như tê liệt mọi giác quan...
Cũng không biết là sau đó bao lâu.
Vù vù vù...
Tiếng gió đột nhiên thổi lướt qua tai họ.
Dần dần, cảnh tượng trước mắt họ cũng dần rõ nét.
Khi mọi thứ quay lại như bình thường, họ bắt đầu nhìn thấy quang cảnh xung quanh.
Mọi người dần mở mắt, nhìn về phía trước.
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng sững sờ.