Thiên kiêu hạng nhất tim đập loạn lên.
Hắn biết giờ giết Lâm Chính rất khó.
Hoặc cũng có thể ngay từ đầu, hắn ta đã không có cơ hội đó rồi.
Hắn ta không ngờ thiên phú của Lâm Chính lại khủng bố như vậy, chỉ cần ở trong đài phi thăng một ngày mà sức mạnh lại có thể tăng đến mức nghịch thiên như vậy.
Cứ như thể nơi phi thăng này là được đặc biệt chuẩn bị cho Lâm Chính vậy.
Nhưng thiên kiêu hạng nhất không cam tâm.
Tự tôn và sự kiêu ngạo của hắn không cho phép Lâm Chính đối xử với hắn như vậy!
Nói mình có thiên phú mạnh hơn thiên kiêu hạng nhất thì cũng thôi đi! Giờ lại còn muốn cướp mất danh hiệu thiên kiêu hạng nhất của hắn ta!
Việc này sao hắn có thể để yên?
Điều khiến Long Thiên Tử kiêu hãnh nhất chính là danh xưng thiên kiêu hạng nhất này, đây cũng giống như tấm danh thiếp của hắn ta. Nếu bị Lâm Chính cướp mất thì còn đau khổ hơn giết chết hắn!
"Hỗn láo! Tao thề sẽ giết mày!!"
Thiên kiêu hạng nhất gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngàu, khí tức tựa như một trận cuồng phong, không màng bất cứ điều gì mà lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính bình thản nhìn sang, vươn tay tạo áp lực đè xuống phía dưới.
Vù!
Một áp lực kinh hoàng giáng xuống.
Long Thiên Tử hô hấp dồn dập, lập tức dồn lực chống lên trên.
Bịch!
Hai bên va chạm, tạo ra từng đợt sóng trên không trung, như thể cả bầu trời cũng bị chấn động.
Thế nhưng lúc này Lâm Chính đã sử dụng sức mạnh phi thăng mạnh nhất, thiên kiêu hạng nhất căn bản không thể chiếm được ưu thế.
Lâm Chính càng lúc càng dồn lực đè mạnh xuống dưới.
Thiên kiêu hạng nhất mở trừng trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi cố đẩy lên.
Nhưng... không hề có tác dụng.
Căn bản là thiên kiêu hạng nhất không có cửa thắng!
Thiên kiêu hạng nhất vẻ mặt hung tợn, đôi mắt láo liên nhìn quanh, cố gắng tìm một khe nứt để thoát khỏi tình thế này rồi tấn công lại Lâm Chính đang ở bên trên.
Nhưng... không có một khe nứt nào.
Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
"Long Thiên Tử, mày đã dùng bao nhiêu thủ đoạn như vậy. Hiện giờ, có phải nên đến lượt tao rồi không?"
Nghe anh nói vậy, nhịp thở của thiên kiêu hạng nhất trở nên gấp rút.
Chỉ thấy trên người Lâm Chính đột nhiên loé lên lôi quang năm màu, lập tức bầu trời cũng trở nên sầm sì.
Không hay rồi!
Thiên kiêu hạng nhất đưa mắt nhìn lên và vô cùng kinh ngạc, vội vã bay xuống phía dưới.
Thế nhưng, lôi quang cuộn trào trong mây mù lúc này lại hóa thành tia chớp đáng sợ, đánh xuống bên dưới.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng....
Trong chớp mắt, hàng trăm tia sét giáng xuống Thánh Sơn.
Dưới sức mạnh của lôi quang, Thánh Sơn vốn đã bị oanh tạc giờ càng trở nên hỗn độn, không thể nhìn thấy hình dáng của ngọn núi, chỉ còn lại những tảng đá vỡ và thân núi, hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh vật trước đây.
Về phần thiên kiêu hạng nhất, hắn ta đang vất vả tìm chỗ trốn.
Đây là sấm sét được tích lũy bằng linh khí của trời đất, có thể dễ dàng xuyên thủng sức mạnh phi thăng của thiên kiêu hạng nhất. Một khi bị đánh trúng sẽ bị trọng thương, không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Lúc này, thiên kiêu hạng nhất mới hiểu được Lâm Chính đáng sợ cỡ nào.
Người này không chỉ nắm giữ sức mạnh phi thăng cùng linh khí của trời đất, mà còn nắm giữ dị hỏa, chân lôi,... và cả y thuật khiến người ta ngả mũ thán phục.
Nếu kết hợp tất cả những thứ này lại thì sẽ mạnh đến mức nào?
Thiên kiêu hạng nhất không thể tưởng tượng được điều đó.
"Lúc này phải liều mạng thôi!"
Thiên kiêu hạng nhất nghiến răng và đột nhiên gầm lên.
"Đến đây!!"
Bùm!
Một đạo thần quang đột nhiên phun ra từ cổ tay của thiên kiêu hạng nhất.
Lâm Chính hơi sững lại, vội vàng giương mắt nhìn lại.
"Đó là. . . Lạc Linh Huyết?"
Hơn nữa... không chỉ là một giọt, lượng Lạc Linh Huyết này còn nhiều hơn của Lâm Chính.
Với sự bùng nổ của sức mạnh này, năng lượng trong cơ thể của thiên kiêu hạng nhất tăng lên dữ dội ...
"Lâm thần y, tao sẽ liều chết với mày một phen!"
Thiên kiêu hạng nhất giận dữ gầm lên, dựa vào sức mạnh của Lạc Linh Huyết để đỡ lấy sấm sét đang giáng xuống!