Nhìn thấy Thánh Sơn đã dừng rung chuyển, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Kết thúc rồi sao?”.
“Có lẽ… là kết thúc rồi…”.
“Lúc nãy đúng là giống như tận thế, thật đáng sợ…”.
“Phải, chỉ không biết rốt cuộc tướng Lâm đã thắng hay là thiên kiêu hạng nhất đã thắng…”.
Mọi người mở to mắt, nhìn hang động phía bên đó.
Cả Thánh Sơn đã hoàn toàn biến mất, một hang động khổng lồ đập vào mắt mọi người. Bên cạnh hang động còn xuất hiện nhiều vết nứt, mỗi một vết nứt to giống như khe núi, nhìn mà kinh hãi.
“Thế nào rồi?”.
Vạn Kình Tùng hoàn hồn lại, được người khác dìu đứng dậy, vội vàng hỏi.
“Tướng Vạn, xem tình hình thì hình như cuộc chiến bên đó đã kết thúc!”.
Phó tướng bên cạnh vội vàng trả lời.
“Kết thúc rồi?”.
Vạn Kình Tùng sửng sốt, hô lên: “Nhanh! Tất cả tới đó cho tôi, tiếp ứng cho tướng Lâm!”.
Phó tướng ngạc nhiên, lập tức hiểu ý của Vạn Kình Tùng.
Mặc kệ Lâm Chính có thắng hay không, việc cần làm lúc này là tiếp ứng. Thắng tất nhiên là tốt nhất, nếu không thắng thì phải bảo đảm sự an toàn của Lâm Chính, không thể để anh bị thiên kiêu hạng nhất giết chết!
Phó tướng hiểu ý, dẫn theo chiến sĩ tinh nhuệ nhất chạy về phía đó.
Mọi người nối tiếp nhau, giống như nước lũ tràn về phía hang động khổng lồ, hầu như không ai dám do dự.
Nhưng đợi đến khi mọi người chạy vào hang động, đập vào mắt bọn họ là một bóng người tịch mịch.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Chính!
“Tướng Lâm!”.
Vạn Kình Tùng gần như dâng tràn nước mắt, kêu lên thật to.
“Tốt quá rồi! Tướng Lâm không sao, chắc chắn là tướng Lâm đã thắng! Nhất định là cậu ấy đã thắng!”.
“Tướng Lâm lợi hại quá!”.
“Tướng Lâm thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”.
“Vạn tuế!”.
Các chiến sĩ kích động liên tục hô lên, ai nấy dâng trào nước mắt, tâm trạng kích động.
Vạn Kình Tùng bước tới mấy bước, đến trước mặt Lâm Chính, mở miệng muốn nói gì đó, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Tướng Lâm, cậu làm tốt lắm!”.
“Tướng Vạn, các ông không sao chứ?”, Lâm Chính bùi ngùi, lên tiếng hỏi.
Không biết vì sao anh luôn cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc.
Thiên kiêu hạng nhất cứ như vậy bị mình giết chết rồi sao?
Thật là… quá đơn giản, quá thuận lợi…
“Chúng tôi thì có chuyện gì được? Ngược lại là cậu, tướng Lâm, lần này có thể nói cậu đã lập công lớn, nếu không có tướng Lâm ra mặt, hôm nay Thánh Sơn sẽ trở thành nơi chôn thân của chúng tôi!”.
Vạn Kình Tùng cảm khái, trong mắt vẫn có vẻ bi thương.
Mặc dù đã thắng, nhưng cái giá phải trả lần này quá thảm khốc.
Quân đội Long Tổ hầu như bị diệt toàn quân, ngay cả Trần Chiến cũng chết trận. Cái giá thảm khốc như vậy có thể nói là từ khi Long Quốc khai quốc tới nay chưa từng xuất hiện.
Dù đã thắng, nhưng nghiêm ngặt mà nói chỉ là thắng một cách thê thảm.
“Tướng Vạn, thực ra nếu lần này không có nhiều chiến sĩ bảo vệ cho tôi, không tranh thủ thời gian cho tôi thì tôi cũng không chiến thắng được thiên kiêu hạng nhất. Nói về công lao, Lâm Chính tôi thật sự không có công lao gì, chủ yếu là công lao của những chiến sĩ đã hi sinh!”, Lâm Chính thở dài nói.
“Tướng Lâm khách sáo rồi”, Vạn Kình Tùng cười cười, vẻ mặt cực kỳ âm trầm.
“Tướng Vạn, người đã được đưa tới học viện Huyền Y Phái rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Đưa tới cả rồi, tôi nghĩ quân đội tiên phong có lẽ đã đến học viện Huyền Y Phái”.
“Vậy thì tốt, tôi sẽ lập tức xuất phát đến học viện Huyền Y Phái chữa trị cho bọn họ, xem có thể cứu được bao nhiêu thì được bấy nhiêu!”, Lâm Chính nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Có y thuật của tướng Lâm, bọn họ chắc chắn có thể sống sót trở về!”.
Vạn Kình Tùng mừng rỡ, vội đáp.
Các chiến sĩ xung quanh nghe vậy, ai nấy dâng trào nước mắt, kích động nói: “Tướng Lâm, cậu nhất định phải cứu các anh em của chúng tôi!”.
“Cầu xin cậu, tướng Lâm!”.
“Nhờ vào cậu đấy!”.
Một vài chiến sĩ quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
Bọn họ đã hạ thấp tôn nghiêm.
Nếu có thể cứu được bạn bè thân thuộc thì tôn nghiêm này có sá gì?