TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3289 “THIÊN KIÊU HẠNG NHẤT VẪN CHƯA CHẾT!”.

Lâm Chính cũng là một trong những long soái của Long Quốc.

Nhưng với vai trò long soái, thành tích của anh không nhiều, trong các chiến sĩ này chỉ có trận chiến ở nước Anh Hoa là nổi bật nhất.

Trận chiến đó ai cũng chú ý, nhưng ngoài trận chiến đó thì không còn chiến tích nào khác.

Nếu dựa vào đó để đổi lấy sự tôn trọng của tất cả chiến sĩ thì rất khó.

Thế nhưng vào giờ phút này, dù là chiến sĩ quân Nam Cảnh hay Lục Dã đều rất khâm phục Lâm Chính.

Lý do không vì gì khác, mà bởi vì Lâm Chính có thể cứu vớt mỗi một chiến sĩ bao gồm cả bọn họ!

Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, tia hi vọng này cũng không thể dùng chiến công để bù vào.

Ai mà không muốn sống tiếp?

Ai không hi vọng người bên cạnh mình có thể sống tiếp?

Lâm Chính chính là người mang lại hi vọng đó cho bọn họ.

Cũng vì điều này, bọn họ mới dám dũng cảm tiến về phía trước, không hề sợ chết.

Bởi vì bọn họ biết sẽ có người đến cứu bọn họ!

“Các anh em đứng dậy đi!”.

Lâm Chính vội vàng đỡ các chiến sĩ dậy.

Nhìn các chiến sĩ ai cũng giàn giụa nước mắt, Lâm Chính cũng cảm thấy vô cùng xúc động.

Anh hít sâu một hơi, nói: “Các anh em không cần phải lo, tôi nhất định sẽ dốc hết sức cứu sống các đồng đội đã chết! Tôi xin bảo đảm với mọi người!”.

“Cảm ơn tướng Lâm!”.

Mọi người xúc động, cất cao giọng nói.

Vạn Kình Tùng nhìn quanh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khổ.

Ông ta biết từ hôm nay trở đi, dù là quân Nam Cảnh hay Lục Dã, người quyết định thật sự không chỉ có một…

“Tướng Vạn! Tướng Lâm! Lúc chúng tôi quét dọn chiến trường có bắt được người này, có vẻ người này là lãnh đạo cấp cao của Thánh Sơn, mong hai vị tướng lĩnh xử trí!”.

Lúc này, một chiến sĩ vội vàng chạy đến, chắp tay nói với Lâm Chính và Vạn Kình Tùng.

“Ồ? Ai?”.

Vạn Kình Tùng vội hỏi.

Người đó phất tay, hai chiến sĩ ở đằng sau kéo một người phụ nữ mặc áo màu đỏ sẫm đến phía trước.

Lâm Chính nhìn lại, không phải ai khác mà chính là người phụ nữ áo đỏ, Vũ Thành Mị!

“Là cô?”.

Lâm Chính nhíu mày.

“Tôi nhớ cô ta là người bên cạnh thiên kiêu hạng nhất phải không?”, Vạn Kình Tùng cũng nhận ra người phụ nữ áo đỏ, lập tức lên tiếng.

Lúc này người phụ nữ áo đỏ đang hấp hối, chỉ còn lại hơi tàn, nếu còn không can thiệp, e là sẽ chết ngay tại chỗ.

Lâm Chính nhướng mày, dường như nghĩ tới gì đó, ngay lập tức rút một cây châm bạc ra đâm lên người người phụ nữ áo đỏ.

Người phụ nữ áo đỏ run lên, hít sâu vào một hơi, dường như đã tỉnh táo lại.

“Thần… Thần y Lâm…”.

Người phụ nữ áo đỏ ngước mắt lên nhìn Lâm Chính, nói được một câu.

Lâm Chính nhướng mày nhìn cô ta, suy nghĩ trong chốc lát rồi khẽ nói: “Không phải cô nên cảm thấy kinh ngạc hoặc sợ hãi sao? Vì sao… lại để lộ vẻ mặt đó?”.

“Đúng là tôi nên như vậy… nhưng, không cần thiết nữa! Thắng làm vua thua làm giặc. Chủ thượng không phải đối thủ của anh, đó là sự thật, vì sao tôi không đối diện với hiện thực?”, người phụ nữ áo đỏ nói.

Lâm Chính gật đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Vũ Thành Mị! Nếu vậy hẳn cô cũng biết rõ số phận tiếp theo của cô nhỉ? Cô yên tâm, tôi sẽ không giết cô, pháp luật của Long Quốc sẽ cho cô một hình phạt đích đáng! Cô sẽ sống tốt, nhưng có lẽ cô sẽ không được nhìn thấy mặt trời…”.

“Không được nhìn thấy mặt trời?”.

Người phụ nữ áo đỏ căng thẳng, vội hét lên: “Thần y Lâm, anh phải trả tự do cho tôi! Tôi không muốn ở một đời trong nhà tù u ám! Anh phải thả tôi ra! Phải để tôi đi! Anh phải làm như vậy!”.

“Đã là lúc nào rồi mà cô còn mơ tưởng? Cô nghĩ chuyện này có khả năng sao? Cô đã giết bao nhiêu chiến sĩ của Long Quốc? Cô đã làm bao nhiêu việc ác? Nói thật, bắt giam cô lại là hình phạt có xác suất rất thấp, điều đang chờ cô có lẽ là cái chết!”, Lâm Chính nói.

“Không! Tôi không thể chết! Tôi không thể chết! Tôi… Tôi không muốn chết!”, người phụ nữ áo đỏ nóng ruột, liên tục kêu gào.

“Đưa cô ta đi!”.

Lâm Chính phất tay, lười nghe cô ta nhiều lời.

Nếu đã bắt được cô ta thì đương nhiên phải giao cho chính phủ Long Quốc xử lý.

“Vâng, long soái!”.

Hai chiến sĩ gật đầu, kéo người phụ nữ áo đỏ đi.

Nào ngờ cô ta giãy giụa kịch liệt, như phát điên gào lên: “Thần y Lâm! Thả tôi ra! Mau thả tôi ra! Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ nói cho anh một bí mật! Một bí mật liên quan đến thiên kiêu hạng nhất! Mau thả tôi ra!”.

“Chờ đã!”.

Lâm Chính nghe vậy, lập tức hô lên.

Hai chiến sĩ kia dừng lại.

“Tướng Lâm, đừng nghe cô ta nói bậy! Cô ta chỉ muốn cậu thả cô ta ra thôi!”, Vạn Kình Tùng nhỏ giọng nói.

“Cô ta đã như vậy rồi, nghe một lúc cũng không sao!”, Lâm Chính nhìn người phụ nữ áo đỏ, nói: “Bí mật mà cô nói là gì?”.

“Thiên kiêu hạng nhất vẫn chưa chết!”.

Người phụ nữ áo đỏ buột miệng thốt lên, vô cùng sốt sắng.

Đọc truyện chữ Full