Trong mắt Vạn Kình Tùng, y thuật của Lâm Chính có thể nói là trình độ đỉnh cao, không ai bì kịp.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một người có y thuật không thua kém gì Lâm Chính, hơn nữa... còn đứng về phía thiên kiêu hạng nhất.
Đây có thể nói là sự đe dọa nghiêm trọng.
Thử nghĩ, nếu thiên kiêu hạng nhất có thêm võ mạnh mẽ, thì thực lực của hắn phải mạnh đến mức nào đây?
Tuy bây giờ hắn ta tự bạo thì chết là cái chắc, thậm chí tu vi cũng không còn, nhưng nếu thực lực của Thánh Quân Diệp Viêm kia không thua kém gì Lâm Chính, thì chắc chắn có thể cứu được thiên kiêu hạng nhất, thậm chí giúp hắn lấy lại thực lực, khiến hắn mạnh hơn cả bây giờ, đạt tới đỉnh cao trước nay chưa từng có.
"Lần này thì rắc rối rồi! Rắc rối rồi!".
Sắc mặt Vạn Kình Tùng tái mét, không ngừng lẩm bẩm.
Một lát sau ông ta ngoảnh phắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.
"Tướng Lâm, chúng ta bắt buộc phải ngăn cản đối phương! Dù thế nào thì ít nhất cũng phải cướp lại thi thể của thiên kiêu hạng nhất!".
"Đúng vậy".
Lâm Chính trầm giọng quát, sau đó xoay người lao về phía người phụ nữ mặc đồ đỏ.
"Nói cho tôi biết tên Diệp Viêm kia ở đâu?", Lâm Chính vội hỏi.
Nhưng người phụ nữ mặc đồ đỏ mím miệng không nói.
Rõ ràng cô ta muốn lấy cái này làm điều kiện để đổi lấy tính mạng và sự tự do của mình.
"Nếu cô không nói, tôi có cả trăm cách để khiến cô sống không bằng chết, cô có tin không?", Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
"Tin chứ, tôi đương nhiên là tin rồi, nếu thần y Lâm có thể đánh bại cả chủ thượng, thì đương nhiên là có bản lĩnh hơn người. Chỉ có điều ít nhất thì sống không bằng chết cũng chưa phải là chết. Thần y Lâm, nếu anh dùng cách này để hành hạ tôi, thì tôi có thể đảm bảo với anh, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nói với anh một chữ về Thánh Quân đại nhân", người phụ nữ mặc đồ đỏ nhỏ giọng, cũng nói với vẻ dữ tợn.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, siết chặt nắm tay.
Sở dĩ anh ra tay với Thánh Sơn là muốn tiêu diệt mối đe dọa thiên kiêu hạng nhất.
Không ngờ mối đe dọa vẫn còn, hơn nữa... còn lớn hơn trước.
"Phải làm sao cô mới chịu nói?", Lâm Chính đanh giọng hỏi.
"Tôi muốn Long Quốc miễn hết tội cho tôi, ngoài ra còn phải đảm bảo an toàn cho tôi, phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lạnh lùng đáp.
"Đảm bảo an toàn cho cô? Sao? Chẳng lẽ thiên kiêu hạng nhất sẽ đến giết cô sao?".
"Không, không phải chủ thượng muốn giết tôi, mà là kẻ thù của Thánh Sơn. Bao nhiêu năm nay, Thánh Sơn chúng tôi đã đắc tội với không biết bao nhiêu thế tộc lớn. Trước kia có chủ thượng trấn áp thì bọn họ không dám ra tay với tôi, bây giờ chủ thượng được Thánh Quân đại nhân đưa đi, tôi mất chỗ dựa, bọn họ đương nhiên sẽ ra tay với tôi rồi, thế nên các anh phải đảm bảo an toàn cho tôi".
"Vậy sao? Cô yên tâm, tôi nghĩ tướng Vạn có thể cung cấp nơi đủ an toàn cho cô, đảm bảo cô được bình an vô sự".
"Không được, tuy chính quyền Long Quốc an toàn, nhưng tôi lo sẽ gặp phải những kẻ liều mạng một lòng muốn trả thù", người phụ nữ mặc đồ đỏ lắc đầu nói.
"Vậy cô muốn thế nào?", Vạn Kình Tùng nhíu mày hỏi.
"Tôi muốn đến Giang Thành", cô ta thẳng thừng đáp.
"Giang Thành?".
Mọi người đều ngạc nhiên.
Lâm Chính nhíu chặt mày, cảm giác người phụ nữ mặc đồ đỏ còn có mục đích khác.
Anh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng đáp: "Nếu cô theo tôi đến Giang Thành thì tôi không thể đảm bảo an toàn cho cô được. Cô phải biết rằng bây giờ tôi cũng có rất nhiều kẻ thù, dù là Tử Vực hay Thiên Ma Đạo, bọn họ cũng chỉ muốn san bằng Giang Thành của tôi".
"Nhưng tôi tin chắc chắn hiện giờ Giang Thành được bảo vệ rất kĩ càng, dù sao thì thần y Lâm, anh cũng đã đạt được thỏa thuận hợp tác với chính quyền, anh lại còn là long soái của Long Quốc, địa vị bất phàm. Nếu đám người kia biết tôi được anh bảo vệ, thì chắc chắn là không dám hành động khinh suất. Phải biết rằng, hiện giờ anh là người còn mạnh hơn cả thiên kiêu hạng nhất, sao bọn họ dám làm càn ở Giang Thành chứ?", người phụ nữ mặc đồ đỏ nói.
Lâm Chính do dự.
"Tướng Lâm, cậu xem", Vạn Kình Tùng vô cùng do dự, khàn giọng nói.
"Thôi được rồi".
Lâm Chính gật đầu: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ đưa người này về Giang Thành".
"Anh phải trị thương cho tôi", người phụ nữ mặc đồ đỏ lại nói thêm một câu.
Cô ta biết mình bị thương rất nặng, nếu không nhờ cây châm bạc kia của Lâm Chính kéo dài mạng sống, thì cô ta tắt thở từ lâu rồi.
Vết thương nghiêm trọng như vậy cũng chỉ Lâm Chính mới cứu được.
"Chỉ cần trong phạm vi chấp nhận được thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết Thánh Quân Diệp Viêm ở đâu, cùng với tất cả thông tin về hắn", Lâm Chính trầm giọng nói.
Người phụ nữ mặc đồ đỏ suy nghĩ một lát, khuôn mặt tỏ vẻ nghiêm túc, nhỏ giọng đáp: "Thánh Quân đại nhân đương nhiên là ở Thiên Thần Điện do một tay anh ta xây dựng rồi".
"Thiên Thần Điện?".
Sắc mặt Lâm Chính lập tức đanh lại: "Ý cô là... tông môn y võ ở ngoại vực, Thiên Thần Điện?".
"Đúng vậy".
Người phụ nữ mặc đồ đỏ gật đầu.
Lâm Chính lập tức im lặng.