Nghe được lời đó, người xung quanh đều kinh ngạc.
Lâm Chính cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt: “Vũ Thành Mị, cô đừng nói bậy, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của thiên kiêu hạng nhất, hắn đã không còn hơi thở sinh mệnh nữa, sao lại chưa chết? Cô nghĩ tôi dễ lừa lắm à?”.
“Anh đã giết chủ thượng?”, người phụ nữ áo đỏ nghiến răng hỏi.
“Mặc dù thiên kiêu hạng nhất không phải tự tay tôi giết chết, nhưng hắn đã bị tôi dồn đến đường cùng. Hắn không còn lựa chọn nào khác phải tự nổ, muốn chết chung với tôi, nhưng tự nổ không thể giết chết tôi, ngược lại khiến hắn tiêu đời. Tôi tận mắt chứng kiến, chẳng lẽ còn giả được sao? Ngược lại cô không có mặt ở đó, cô có thể nhìn thấy được gì?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Tôi đúng là không có ở đó, thật ra khi hai người giao chiến, tôi đã tỉnh lại rồi. Tôi đốc hết sức lực vội vàng chạy khỏi Thánh Sơn, dù gì tiếp tục ở lại Thánh Sơn cũng sẽ bị trận chiến long trời lở đất của hai người ảnh hưởng, khó mà bảo toàn tính mạng. Cho nên khi hai người kết thúc chiến đấu, tôi đã đi xa khỏi Thánh Sơn mấy chục dặm, mọi sự chém giết trên núi tôi đều không nhìn thấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi thậm chí không biết chủ thượng đã bị anh dồn ép buộc phải tự nổ”, người phụ nữ áo đỏ nói.
“Nếu vậy sao cô còn dám nói thiên kiêu hạng nhất chưa chết?”, Lâm Chính hỏi.
“Lý do rất đơn giản!”.
Người phụ nữ áo đỏ chỉ vào ráng mây còn chưa tan đi ở phía xa, nói: “Người đó đến rồi!”.
“Người đó?”.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn về phía ráng mây, có vẻ nghi hoặc: “Là ai?”.
“Thánh Quân Diệp Viêm!”.
Người phụ nữ áo đỏ đáp.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, không hiểu gì.
Hiển nhiên, anh chưa từng nghe qua cái tên này.
Mấy người Vạn Kình Tùng cũng không hiểu ra sao.
“Tướng Vạn, ông có từng nghe tới cái tên này chưa?”.
“Chưa từng”.
“Thế à?”.
Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhìn sang người phụ nữ áo đỏ: “Đó là ai?”.
“Đường đường là thần y Lâm mà ngay cả danh hiệu Thánh Quân Diệp Viêm cũng chưa từng nghe qua? Vậy thì anh đúng là ếch ngồi đáy giếng!”.
Người phụ nữ áo đỏ lộ ra vẻ khinh thường: “Thánh Quân Diệp Viêm là y võ số một đương thời, cũng là bạn thân của chủ thượng nhiều năm qua! Nếu người đó xuất hiện, chủ thượng chắc chắn sẽ không sao. Nếu chủ thượng thật sự chết ở đây thì thần y Lâm, tôi nghĩ Thánh Quân đại nhân sẽ trả thù anh ngay tại đây chứ không phải cứ vậy rời đi”.
“Thế sao? Ráng mây đó… là chứng cứ Thánh Quân Diệp Viêm đã đến đây?”.
Lâm Chính đăm chiêu suy nghĩ, đột nhiên anh nghĩ tới điều gì đó mà lao vọt đi, hướng về phía hố to khổng lồ kia, tìm đến thi thể của thiên kiêu hạng nhất.
Lúc này, thi thể hắn đã bị Lâm Chính đánh tan nát.
Anh tìm đến phần đầu của hắn, xem qua kỹ càng, đột nhiên ý thức được điều gì, lấy châm bạc ra châm lên đầu hắn.
Sau khi châm vào, gương mặt máu thịt bầy nhầy đó đã thay đổi, ngũ quan vốn giống với thiên kiêu hạng nhất di chuyển vị trí, biến thành dáng vẻ của một người khác.
“Đây không phải thi thể của thiên kiêu hạng nhất!”.
Lâm Chính sực tỉnh.
“Tướng Lâm, sao rồi?”.
Mấy người Vạn Kình Tùng đi theo anh, lo lắng hỏi.
“Xem ra Vũ Thành Mị nói đúng, thiên kiêu hạng nhất chưa chết mà là được cứu đi, người đó đã cứu hắn khi hắn tự nổ, đồng thời dùng thi thể giả để che mắt tôi!”, Lâm Chính nói.
“Thi thể giả che mắt?”, Vạn Kình Tùng ngạc nhiên.
“Không sai, đây có lẽ là thi thể người của Thánh Sơn đã chết trận, bị người ta dùng châm bạc chuyển di xương cốt và ngũ quan trên mặt khiến người đó biến thành hình dạng giống như thiên kiêu hạng nhất, che mắt được tôi! Trên thực tế, người đó không phải thiên kiêu hạng nhất”.
“Cái gì?”.
Vạn Kình Tùng và những người khác vô cùng kinh ngạc, đâu thể ngờ còn chuyện như vậy…
“Nói vậy là người tên Thánh Quân Diệp Viêm kia cũng biết y thuật?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Đương nhiên là biết, hơn nữa…”.
Lâm Chính nhìn lỗ châm trên đầu người trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị.
“Hơn nữa gì?”, Vạn Kình Tùng vội hỏi.
“Hơn nữa… y thuật của người đó, e là không thua kém gì tôi…”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, Vạn Kình Tùng trở nên căng thẳng, hai mắt mở to.