Dứt lời, cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều trố tròn mắt nhìn Mã Hải, họ tưởng mình nghe nhầm.
Thần tiên sao? Đánh bại cả thiên kiêu hạng nhất sao? Thật hay giả vậy?
Tất cả đều nghe như sét đáng ngang tai. Nếu đúng là như vậy thì không biết lúc này thần y Lâm mạnh tới mức nào rồi.
“Đừng ăn nói linh tinh”, Tử Long Thiên bặm môi, gầm lên: “Thần y Lâm là cái thá gì? Nếu như không có Tịnh Thế Bạch Liên thì cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Thiên Ma Đạo. Cậu ta mà đòi đối kháng với Thiên Ma Đạo sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Các người cho rằng chúng tôi là những đứa trẻ lên ba hay gì?”
“Các người không tin à?”, Mã Hải hừ giọng: “Không sao, tin phía bên Thánh Sơn sẽ nhanh chóng được gửi đi thôi. Tới khi đó thì các người sẽ biết tôi có lừa các người hay không”.
Tử Thiên Long nghe thấy vậy thì tối mặt. Nếu những gì Mã Hải nói là thật thì...thiên thần...? Phải là đạo chủ ra mặt mới có thể đối phó được.
Nhưng nếu là giả thì đám người này đang bị dọa. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Thiên Ma Đạo sẽ mất mặt lắm. Tử Long Thiên bỗng trở nên do dự.
“Sao thế? Ma quân đại nhân, không phải là bị vài lời nói khiến sợ hãi rồi đấy chứ?”
Người đàn ông mặc áo choàng khẽ cười, tỏ vẻ khinh thường: “Dù thần y Lâm có trở thành thần tiên thì đã sao? Lẽ nào đạo chủ của chúng ta lại sợ cậu ta? Huống hồ, ông cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sao? Một người có thực lực không bằng ông, đột nhiên đánh bại thiên kiêu, trở thành thần tiên, tất cả nghe đều hết sức vô lý, vậy mà ông cũng tin được à?”
“Vậy ý của ông là...?”, Tử Long Thiên nhìn người đàn ông mặc áo choàng.
Người này nheo mắt cười: “Giết trước rồi tính để tránh Thiên Ma Đạo cho rằng người của chúng ta quá nhân từ”.
“Điều này...được”, Tử Long Thiên do dự một lúc rồi gật đầu.
Mục đích ông ta tới đây là để xử lý tầng lớp cấp cao của Dương Hoa và để đối phó với thần y Lâm. Chỉ cần có con tin trong tay thì thần y Lâm sẽ không thể tùy ý sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Huống hồ bọn họ làm vậy là cũng đã thể hiện ý tốt với Thánh Sơn rồi. Vì dù sao cũng không thể coi nhẹ sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất được. Thiên Ma Đạo hiện tại vẫn còn rất nhiều việc cần làm. Có một thế lực lớn trợ giúp thì họ sẽ bớt vất vả hơn nhiều.
Mục đích hiện tại đó là phải hạ gục Mã Hải, Từ Thiên...
“Ra tay”, Tử Long Thiên gầm lên.
“Rõ!”, đám ma nhân đồng loạt lao lên. Các con tin sợ hãi gào khóc.
“Đừng giết tôi, đừng giết tôi...”
“Tôi vô tội”.
“Xin hãy tha cho tôi. Tôi trên có già, dưới có trẻ, tôi không thể có chuyện gì được...”, tiếng hô hào vang lên không ngớt.
“Dừng tay”, Mã Hải lạnh giọng, quát lớn.
“Ông lại định thương lượng gì à?”, người mặc áo choàng khẽ cười.
“Không...”, Mã Hải nhìn về phía xa, bặm môi: “Ông đừng giết họ, thả họ ra...tôi...sẽ làm con tin thay họ”.
“Một mạng của ông đổi lấy mạng của hàng nghìn người này sao? Ông không cảm thấy mạng của mình không có giá trị gì à?”, người mặc áo choàng tỏ vẻ khinh thường.
“Vậy thêm tôi thì sao?”.
“Cả tôi nữa”, Từ Thiên và Cung Hỉ vân đồng loạt lao lên.
Dứt lời, đám đông giật mình.
“Từ Thiên, cô Cung...”, người của Dương Hoa đồng loạt hô lên.
“Nếu để những người vô tội này bị hại thì chúng ta còn mặt mũi nào để đi gặp chủ tịch Lâm nữa? Đến cả Mã tổng cũng ra mặt rồi, chúng ta còn tiếc gì mạng của mình đây. Không có chủ tịch thì chúng ta đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Đây coi như là cách để chúng ta báo đáp cho chủ tịch Lâm đi”, Từ Thiên khẽ nói.
“Đúng vậy! Chúng ta đã nợ chủ tịch quá nhiều. Cung Hỉ Vân tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ vào chủ tịch. Nếu đã vậy thì đây là lúc chúng ta đứng ra’ ,Cung Hỉ Vân nghiêm túc nói.
Những người khác không nói gì nhưng đôi mắt họ đều ánh lên vẻ sùng bái. Người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt, nhảy vọt về phía Mã Hải.
“Khốn nạn, ông định làm gì?”
“Đứng lại cho tôi”, người của Dương Hoa gào lên. Họ lao tới chặn người đàn ông mặc áo choàng.
Chu Huyền Long tức giận quát: “Các người coi chúng tôi là gì vậy?”.
Sau đó ông ta dẫn theo đội quân Long Huyền lao lên. Đám cao thủ bao vây, dùng sức mạnh để ép người đàn ông mặc áo choàng phải lùi lại.
Thế nhưng thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn cả Tử Long Thiên nữa. Ông ta di chuyển, tung ra một chưởng mà như có núi đè vào đám đông vậy.
Duy chỉ có Chu Huyền Long là có thể tiếp cận được đối phương. Thế nhưng ông ta cũng chỉ làm được đến như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại. Đây là ai của Thiên Ma Đạo mà lại có thực lực ghê ghớm như vậy chứ?
Mặc kệ đi. Chu Huyền Long gầm lên, tung ra một chưởng: “Mã Hải, mọi người mau rút lui”.
Đám người Mã Hải lập tức hiểu ra và lùi về sau. Thế nhưng vô ích.
“Các người có chống lại nổi không?”, người đàn ông mặc áo choàng bật cười ha ha, tung ra một chưởng về phía Chu Huyền Long.
Bùm.,,Chưởng đấm mang sức mạnh như một cơn đại hồng thủy. Chu Huyền phóng ra khí tức khủng khiếp nhưng vẫn bị bay bật ra. Ông ta đập mạnh người xuống đất, một tay dường như đã bị gãy.
“Hả?”, đám đông thất sắc. Các chiến sĩ của quân đoàn Long Huyền lập tức giương súng. Thế nhưng tốc độ của đạn dược vẫn không nhanh bằng tốc độ của đối phương. Ông ta gần như dịch chuyển trong không gian, tung chiêu quét ngang đoàn quân khiến mười mấy người đồng loạt bay bật ra, ngã xuống đất và nôn ra máu.
Trong chớp mắt, xung quanh Mã Hải trở nên trống trơn. Đối phương ghì vai Mã Hải và ném mạnh.
Vụt! Mã Hải bay về phía Tử Long Thiên. Người đàn ông tiếp tục chộp lấy Từ Thiên và Cung Hỉ Vân. Nhìn thấy cảnh tượng đó, đám đông tái mặt.
“Thả bọn họ ra”, Chu Huyền Long ôm cánh tay bị gãy đứng dậy.
“Ba phút, trong vòng ba phút tôi muốn nhìn thấy Tô Nhu và Tần Bách Tùng. Nếu không, tôi sẽ giết chết một nghìn người ở đây rồi xử lý Mã Hải, Cung Hỉ Vân và Từ Thiên. Các người tự coi mà làm đi”, người đàn ông mặc áo choàng mỉm cười.
“Ông...”, Chu Huyền Long tức giận. Người của Dương Hoa tối sầm mặt.
“Bắt đầu đếm giờ. Nhớ đây, chỉ có ba phút thôi. Nếu không gặp được người thì ở đây sẽ thành sát trường”, người đàn ông nheo mắt.