Dứt lời, đám đông đồng loạt ngước nhìn lên không trung.
“Đó...là giọng của chủ tịch Lâm phải không?”, Mã Hải thất thanh.
“Chủ tịch Lâm tới rồi. Chủ tịch tới rồi”.
Từ Thiên vui mừng lắm. Cung Hỉ Vân ngước nhìn bóng hình mà mình đã mong ngóng từ lâu. Những người khác cũng hò reo không ngớt.
“Tốt quá rồi. Thần y Lâm tới rồi. Tốt quá”.
“Chúng ta được cứu rồi”.
Tất cả đều kích động. Tử Long Thiên nhìn lên không trung. Người của Thiên Ma Đạo cũng nhìn theo.
Một bóng hình vụt bay tới trên bầu trời với tốc độ cực nhanh khiến không gian như bị rạch làm hai.
Đường sáng đáp xuống đất. Mặt đất rung chuyển. Đám đông loạng choạng. Tử Long Thiên tối sầm mặt, phát hiện khí tức quanh mình đã bị cú đáp đất của người này đánh tan.
Đây chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Cậu ta vừa mới có mặt mà đã có thể đánh tan khí tức của ông ta?
Thực lực của cậu ta...quả nhiên quá mạnh!Thế nhưng dù là như vậy thì Tử Long Thiên vẫn tin rằng Lâm Chính không thể đánh bại được thiên kiêu hạng nhất và trở thành thần tiên.
Dù sao thì trước đó không lâu ông ta đã từng giao đấu với anh. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy Lâm Chính không thể nào có được sự thay đổi lớn như thế. Có nói ra cũng chẳng có ai tin.
Đám đông xung quanh bừng tỉnh. Hình ảnh của Lâm Chính đập vào mắt họ.
Lúc này anh đang thở dốc, mặt lấm tấm mồ hôi, khí tức cũng trở lên yếu đi, nhìn khá chật vật. Với tình trạng này thật khó có thể khiến người ta liên tưởng anh với thần tiên.
Thế nhưng bọn họ không biết rằng đó là do anh tức tốc chạy về đây nên mới thở như thế. Anh dùng chưa tới 20 phút từ Thánh Sơn lao về đây, tốc độ này đến cả máy bay chiến đấu của Long Tổ cũng không bằng. Đương nhiên cái giá phải trả cho điều đó là anh bị tiêu hao sức lực cực nhiều.
“Ồ? Đây chính là thần y Lâm của Giang Thành sao? Ma quân đại nhân, ông bị đánh bại liên tiếp bởi cậu ta á?”, người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt cười khẩy. Rõ ràng là ông ta đang tỏ vẻ khinh thường.
Tử Long Thiên liếc nhìn ông ta: “Nếu cậu ta không có Tịnh Thế Bạch Liên thì ông cho rằng tôi sợ cậu ta chắc?”
“Vậy à. Tôi không tin. Đây là Giang Thành, có tổng bộ của Dương Hoa, tôi không tin cậu ta lại sử dụng Tịnh Thế Bạch Liên. Trừ khi cậu ta muốn chôn vùi cả nơi đây”, người này nói.
Tử Long Thiên im lặng. Lâm Chính thở hắt ra, liếc nhìn xung quanh rồi lại nhìn Chu Huyền Long: “Thả người ra, tôi sẽ để ông được chết toàn thây”.
“Cái gì?”
Người đàn ông bật cười ha ha: “Ha ha, chưa từng có ai dám nói với tôi như vậy đấy. Thần y Lâm, cậu cũng ngông quá nhỉ, ha ha...”
“Vì vậy, ông không định thả người đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi không những không định mà còn đập nát đám người này nữa. Nghe nói cậu có khả năng hồi sinh người chết nhưng cậu hồi sinh nổi người nát bấy nhầy không? Thần y Lâm, y thuật của cậu đâu được đến thế”, ông ta cười.
“Nếu bị bấy nhầy hoặc hóa thành tro bụi thì dù tôi có y thuật thông thiên cũng không làm gì được. Chỉ là...tôi nghĩ ông không có cơ hội làm điều đó đâu”, Lâm Chính nói.
“Hừ, nếu đã vậy thì cứ thử xem sao”.
Người đàn ông chỉ cười lạnh lùng sau đó đưa tay về phía Chu Huyền Long. Ông ta định đập nát Chu Huyền Long. Khí tức ông ta dâng lên như sóng trào.
Đám đông nín thở. Chu Huyền Long cũng trố tròn mắt, không thể nào phản kháng được.
Đúng lúc này.
Ầm! Một luồng sức mạnh khác dâng lên, dội về phía người đàn ông mặc áo choàng.
Ông ta nín thở, lập tức thay đổi chiêu thức đỡ đòn tấn công kia. Nếu như cứ bỏ mặc, chỉ chăm chăm giết Chu Huyền Long thì ông ta sẽ bị dính chưởng.
Đòn tấn công này dù dùng khí trường nhưng nó lại có thể xác định được mục tiêu một cách vô cùng chính xác. Tuy nhiên độ mạnh của nó không được lớn lắm.
Người đàn ông giơ tay lên chộp trong không gian. Cả vùng khí trường lập tức bị đánh tan.
Đám đông bàng hoàng. Đúng là không thể xem thường thực lực của ông ta.
Ông ta mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh miệt. Thế nhưng một giây sau nụ cười trên khuôn mặt ông ta đã bị dập tắt. Ông ta phát hiện ra Chu Huyền Long đã biến mất.
Khi nhìn lại thì ông ta thấy Lâm Chính xuất hiện ngay bên cạnh mình...