TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3300 AI CHO ÔNG LÁ GAN GIẾT NGƯỜI NGAY TRƯỚC MẶT TÔI?”

Lúc này mọi người mới sực tỉnh, hóa ra đòn vừa rồi chỉ là kế điệu hổ ly sơn.

Khí trường đó chỉ để thu hút sự chú ý của người mặc áo choàng, mục tiêu của Lâm Chính là Chu Huyền Long.

Nhìn tới đây, người mặc áo choàng có vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

Lâm Chính làm vậy có thể nói là vả thật mạnh vào mặt ông ta.

Nhưng ông ta không quan tâm, lạnh lùng nói: “Thần y Lâm, dù có như vậy thì đã sao? Đừng nói cậu nghĩ trong tay tôi chỉ có một con tin là Chu Huyền Long đấy chứ? Cậu cứu Chu Huyền Long, nhưng cậu có cứu được Mã Hải không? Có cứu được Từ Thiên không? Cứu được Cung Hỉ Vân không? Cứu được một nghìn con tin trong tay chúng tôi không? Cậu giở trò khôn vặt thì sẽ chôn vùi tính mạng bọn họ!”.

Nói xong, người mặc áo choàng đột ngột vung tay đánh vào người Cung Hỉ Vân ở gần đó.

Rầm!

Sức mạnh to lớn đánh nát lục phủ ngũ tạng của Cung Hỉ Vân, thậm chí đánh nứt toác cả da cô ta.

Cung Hỉ Vân nôn ra máu, hai mắt mở to, không tin nổi nhìn người mặc áo choàng. Sau đó ánh mắt cô ta trở nên ảm đạm, rõ ràng không còn sự sống.

Ngay sau đó, Cung Hỉ Vân vừa bị đánh chết đột nhiên hai mắt run lên, ngẩng đầu dậy.

“Cái gì?”.

Người mặc áo choàng sửng sốt.

Ông ta cảm giác được rõ ràng chưởng của mình đã giết chết người phụ nữ này, nhưng sao cô ta lại sống dậy rồi?

Chẳng lẽ… xác chết sống dậy?

Không đúng!

Người mặc áo choàng đột nhiên hiểu ra điều gì, nhìn về phía ngực và cổ của Cung Hỉ Vân.

Ở đó có hai cây châm óng ánh trong suốt!

Đó là châm khí!

Thần y Lâm đang giở trò!

Khốn kiếp!

Người mặc áo choàng phẫn nộ, vươn tay định rút hai cây châm bạc đó ra, nhưng tay vừa đưa ra thì chợt khựng lại.

Bởi vì ông ta cảm nhận được sau lưng mình dâng lên luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.

Hơn nữa, luồng khí tức đó lập tức khóa chặt ông ta!

Người mặc áo choàng kinh hãi, quay người lại.

Quả nhiên Lâm Chính đang đứng đằng sau ông ta!

“Ai cho ông lá gan giết người ngay trước mặt tôi?”, Lâm Chính lộ vẻ dữ tợn, lạnh lùng quát.

“Chết đi cho tôi!”.

Người mặc áo choàng vung tay nhanh như tia chớp, năm ngón tay sắc bén hơn cả dao chém ngang cổ Lâm Chính.

Trông giống như muốn chặt đầu Lâm Chính.

Nhưng bàn tay đó còn chưa kịp chém tới, Lâm Chính đã giữ chặt cổ tay ông ta, sau đó dùng sức quăng ông ta đi.

Vèo!

Cơ thể người mặc áo choàng bay thẳng ra xa, cho đến khi tông vào tòa nhà đối diện mới dừng lại.

Cả tòa nhà đổ sụp vì cú va chạm kịch liệt của người mặc áo choàng.

Bọn họ ai cũng sửng sốt.

Tử Long Thiên há hốc miệng.

Lâm Chính chật vật như vậy mà một cái vung tay đã ném bay người mặc áo choàng, sức mạnh đó… thật đáng sợ!

Sau khi cứu được Cung Hỉ Vân, Lâm Chính nhanh chóng lấy châm bạc ra đâm.

Sau vài châm, vết thương của Cung Hỉ Vân đỡ hơn nhiều, sinh khí cũng được ổn định.

Người mặc áo choàng thì tức nổ đom đóm mắt.

“Giết! Giết! Giết cho tôi! Giết chết tất cả con tin cho tôi!”.

Người mặc áo choàng lao ra khỏi tòa nhà đổ nát, chưa kịp phủi bụi bặm trên người đã hét lên điên cuồng.

Tử Long Thiên cũng ý thức được điều gì, quát khẽ: “Ra tay!”.

Nói xong, ông ta lùi về sau, định rời đi.

Hiển nhiên, ông ta không định lấy cứng chọi cứng với Lâm Chính.

Một khi giết chết con tin, hiện trường chắc chắn sẽ nổ ra đại chiến. Trận chiến còn lại giao cho người mặc áo choàng, ông ta không có hứng thú chém giết với thần y Lâm.

Nhưng sau tiếng ra lệnh, khắp xung quanh lại không có phản ứng gì.

Tất cả ma nhân đang giữ con tin đều đứng im tại chỗ không động đậy.

Tử Long Thiên hít sâu một hơi, chợt hiểu ra.

Đọc truyện chữ Full