Chủ động giao Tịnh Thế Bạch Liên ra?
Thần y Lâm điên rồi!
Chắc chắn là anh điên rồi!
Nhiều người run rẩy, cũng không biết là tức hay là sốt ruột.
Chu Huyền Long choáng váng ngã xuống đất.
“Quân đoàn trưởng!”.
Chiến sĩ đứng gần đó vội vàng tiến tới đỡ ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả cũng nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nói lời nào.
“Xem ra phen này rắc rối rồi!”.
Mạn Sát Hồng cười chua chát, quay sang nói với Cùng Đao ở bên cạnh: “Lát nữa thấy tình hình không ổn thì mau chóng rời đi, chạy trước tính sau!”.
“Được!”.
Cùng Đao gật đầu.
Những người khác không nói gì.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng đều cảm thấy bất ngờ.
Tử Long Thiên vội vàng đón lấy Tịnh Thế Bạch Liên, xem xét kỹ càng.
“Sao? Không có vấn đề gì chứ?”.
Người mặc áo choàng vội hỏi.
Tử Long Thiên sáng mắt lên, quan sát Tịnh Thế Bạch Liên từ trên xuống dưới một cách kỹ càng, một lúc lâu sau mới nói: “Không có vấn đề gì!”.
“Không thiếu linh kiện gì chứ? Đừng giống như lần trước thiếu mất linh kiện không thể hoạt động!”, người mặc áo choàng vẫn không yên tâm, lại nói.
“Yên tâm, lần này có thể khởi động!”.
Tử Long Thiên nói, truyền khí tức vào trong Tịnh Thế Bạch Liên.
Trong nháy mắt, Tịnh Thế Bạch Liên tỏa ra ánh sáng nóng rực, dường như sắp phát nổ.
Nhìn đến đó, người mặc áo choàng thở phào một hơi.
Những người khác thấy vậy thì lộ ra ánh mắt tuyệt vọng.
“Thế nào? Các người có được Bạch Liên rồi, bây giờ có phải nên thả người ra rồi không?”, Lâm Chính nói.
“Ha ha ha ha, thần y Lâm sảng khoái như vậy, sao chúng tôi có thể lằng nhằng được chứ? Thả người!”.
Người mặc áo choàng cười lớn, phất tay.
Tử Long Thiên dùng sức ném Mã Hải về phía Lâm Chính.
Đã có Tịnh Thế Bạch Liên trong tay, con tin không còn tác dụng gì.
Mã Hải bay giữa không trung, hướng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nắm tay vào hư không, phóng ra khí kình đỡ lấy Mã Hải, đưa ông ta đáp xuống bên cạnh mình một cách chậm rãi.
“Mã Hải, ông không sao chứ?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi… Tôi không sao… Tôi không sao, nhưng Chủ tịch Lâm, làm vậy… có đáng không?”.
Mã Hải đỏ cả mắt, run giọng hỏi.
“Nói cái gì vậy, ông là người của tôi, là một phần của Dương Hoa, sao tôi có thể thấy chết không cứu?”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm!”.
Mã Hải kích động quỳ xuống, ôm chân Lâm Chính khóc như mưa.
Chu Huyền Long, Thần Hỏa Tôn Giả và những người khác đều im lặng.
Người mặc áo choàng vô cùng đắc ý.
“Thần y Lâm, mặc dù thủ đoạn hơi hèn, nhưng người của Thiên Ma Đạo chúng tôi sẽ không so đó việc đó. Chúng tôi lấy Tịnh Thế Bạch Liên đi đây, hi vọng cậu biết điều đầu hàng Thiên Ma Đạo chúng tôi. Đạo chủ rất tán thưởng cậu, nếu cậu muốn gia nhập Thiên Ma Đạo thì có thể đến Thiên Ma Đạo tìm tôi bất cứ lúc nào. Nhưng nếu cậu không biết điều, còn đối kháng với Thiên Ma Đạo chúng tôi thì lần sau Bạch Liên sẽ nở rộ ở Giang Thành!”.
Tử Long Thiên thản nhiên nói, sau đó cất Tịnh Thế Bạch Liên vào, quay người định đi.
Thế nhưng khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Ai cho các người đi?”.
Nghe vậy, hai người đều dừng bước.
“Thần y Lâm, còn gì chỉ giáo?”, người mặc áo choàng nheo mắt lại, cười hỏi.
Có Tịnh Thế Bạch Liên ở đây, ông ta không sợ Lâm Chính nữa.
“Chỉ giáo thì không dám, các ông lấy đồ vật của tôi, không để đồ lại mà đi như vậy? Các ông cảm thấy thế mà được sao?”, Lâm Chính lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa đốt vừa nói.
Tử Long Thiên và người mặc áo choàng nhìn nhau.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ cậu đang nói Tịnh Thế Bạch Liên?”, Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.
“Đúng!”, Lâm Chính gật đầu.
Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về phía Lâm Chính.
“Thần y Lâm chắc là điên thật rồi!”.
Mạn Sát Hồng hít sâu một hơi, lẩm bẩm.