TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3305 "MUỐN LẮM ẤY CHỨ!".

Bầu không khí trở nên vô cùng kỳ quái.

Không khí xung quanh như đông cứng lại.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính, há hốc miệng, một lúc lâu không thốt nên lời.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tử Long Thiên mới hoàn hồn lại, khàn giọng nói: "Thần y Lâm, ý cậu là sao? Cậu muốn... khai chiến ở đây?".

"Ông mau kiểm tra Tịnh Thế Bạch Liên này đi! Chắc chắn chúng ta lại bị hắn lừa rồi!", người mặc áo choàng cũng hoàn hồn lại, ngoái đầu gầm lên.

"Không cần kiểm tra đâu, Tịnh Thế Bạch Liên là hoàn chỉnh, các ông chỉ cần vận khí là có thể phát động", Lâm Chính nói.

Tử Long Thiên đang định cầm lên kiểm tra lại liền nhíu mày: "Đã vậy mà cậu còn dám nói thế? Cậu không sợ... tôi phá hủy Giang Thành sao?".

"Sợ chứ! Nhưng... ông không làm được đâu", Lâm Chính bình thản đáp.

"Xem ra thần y Lâm đang nghi ngờ thực lực của chúng ta!".

Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng: "Nếu đã vậy thì Tử Long Thiên tôi cũng chẳng tiếc gì cái mạng này nữa. Có nhiều người chết cùng như vậy, sao tôi phải sợ chứ?".

Dứt lời, Tịnh Thế Bạch Liên trong tay Tử Long Thiên liền tỏa ra tia sáng chói lòa, vân sóng như sóng nhiệt nóng rực lan ra xung quanh.

Nhiều người giật thót trong lòng, bất giác lùi lại.

"Thần y Lâm!".

Thần Hỏa Tôn Giả cũng cuống lên, lập tức quát khẽ, ra hiệu cho anh đừng kích động.

Nhưng... Lâm Chính vẫn đứng bất động, vẻ mặt lại càng không có chút gì là sợ hãi.

Anh chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Tử Long Thiên, chậm rãi lên tiếng: "Tử Long Thiên, ông có biết tại sao tôi lại đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho ông một cách dễ dàng như vậy không?".

"Tại sao?".

Tử Long Thiên nhíu mày hỏi.

"Nguyên nhân rất đơn giản, thứ này... không có tác dụng với tôi", Lâm Chính cười đáp.

Tử Long Thiên im lặng.

Có lẽ đây là câu nói nực cười nhất mà ông ta nghe thấy trong đời mình.

Tịnh Thế Bạch Liên... mà lại không có tác dụng?

Nói đùa cái gì vậy?

Trong giới võ đạo, nó là sự tồn tại ngang với cấp bậc vũ khí hạt nhân.

Thần Hỏa Tôn Giả từng dùng thứ này dọa cho 10 vạn ma nhân không dám tấn công đảo Thần Hỏa.

Lâm Chính cũng từng dùng thứ này giết chết mấy Ma Quân, khiến Thiên Ma Đạo coi nó là kẻ địch lớn nhất.

Bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có nó, thèm muốn nó.

Nhưng bây giờ... Lâm Chính lại nói thứ này không có tác dụng với anh...

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đầu óc có chút choáng váng.

Bất cứ người bình thường nào cũng không nói ra những lời như vậy.

"Thần y Lâm, cậu muốn đồng quy vu tận sao?", sắc mặt Tử Long Thiên lạnh tanh, khàn giọng nói.

Hiển nhiên ông ta vẫn không tin những lời nói của Lâm Chính, trong mắt ông ta thì Lâm Chính chỉ đang cậy mạnh, hoàn toàn không để tâm đến Tịnh Thế Bạch Liên này.

Lâm Chính vẫn lắc đầu, mặt không cảm xúc đáp: "Đại Ma Quân, ông đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?".

"Có vấn đề gì à?", Tử Long Thiên lạnh lùng hừ một tiếng.

"Nếu ông không tin thì bây giờ có thể phát động Tịnh Thế Bạch Liên luôn đi, xem nó... rốt cuộc có làm gì được tôi không", Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tử Long Thiên liền trầm xuống.

Ông ta nhìn thấy một thứ trên khuôn mặt Lâm Chính.

Sự tự tin.

Đúng vậy.

Đó tuyệt đối không phải là thứ mà có thể giả vờ được.

Có thể khiến Lâm Chính tự tin như vậy, trừ thực lực chắn chắn ra thì không còn gì khác.

Đây không phải là lần đầu tiên Tử Long Thiên nói chuyện với Lâm Chính.

Ông ta biết người này tuyệt đối sẽ không giả vờ.

Nhất thời, Tử Long Thiên có chút do dự.

"Ông sợ gì chứ? Hừ, hắn chỉ đang hư trương thanh thế thôi, sợ quái gì? Muốn đánh cứ đánh, cùng lắm thì đồng quy vu tận với đám người Giang Thành ở đây!".

Người mặc áo choàng khinh bỉ nói.

Ông ta không tin Lâm Chính, trước đó ông ta và Đại Ma Quân từng nói chuyện về Lâm Chính.

Đại Ma Quân chỉ dành hai chữ khi nhận xét về anh.

Giảo hoạt.

Người này lắm mưu nhiều kế, nếu không cũng không lừa được Tịnh Thế Bạch Liên của đảo Thần Hỏa, lại càng không dọa được Thiên Ma Đạo không dám hành động khinh suất, nhiều lần Thiên Ma Đạo đánh tới nơi mà vẫn không dám làm gì.

Đây chính là thủ đoạn của Lâm Chính.

Thế nên người mặc áo choàng nghĩ lần này cũng là mưu kế của anh.

Nhưng hành động của Lâm Chính lại khiến Tử Long Thiên hoàn toàn không dám động đậy.

Bởi vì ông ta chưa bao giờ thấy Lâm Chính tự tin như vậy.

Tử Long Thiên không biết nên nói gì cho phải.

Một lát sau, ông ta mới trầm giọng nói: "Chuyện lần này có lẽ hơi kì lạ, hay là... chúng ta bàn bạc thêm đi".

"Hừ, Tử Long Thiên, thảo nào ông đánh thần y Lâm lần nào thất bại lần ấy, ông sợ hắn như vậy thì kiểu gì chẳng thua?".

Dứt lời, người mặc áo choàng quát Lâm Chính: "Thần y Lâm, nếu cậu muốn tất cả người Giang Thành chôn cùng cậu thì cứ ra tay đi, xem đến lúc đó người hối hận là tôi hay cậu!".

"Ồ!".

Lâm Chính nhìn chằm chằm ông ta, cười nhạt nói: "Nói vậy là ông muốn tôi đánh cược?".

"Phải thì sao chứ?", người mặc áo choàng cười khẩy đáp.

"Thôi được rồi".

Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: "Vậy ông cứ ra tay đi, xem Tịnh Thế Bạch Liên này có giết được người nào của Giang Thành hay không".

Anh vừa dứt lời, người mặc áo choàng liền rùng mình một cái.

Nhưng ông ta vẫn không cam lòng.

Dù sao ông ta cũng đang nắm Tịnh Thế Bạch Liên trong tay.

"Cậu muốn thử?", người mặc áo choàng lạnh lùng nói.

"Muốn lắm ấy chứ!".

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Đọc truyện chữ Full