TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3311 CHỈ SỢ SẼ NGUY HIỂM ĐẾN TÍNH MẠNG”.

Sau khi giải quyết xong Tử Long Thiên và người đàn ông mặc áo choàng, Giang Thành tạm thời trở lại yên bình.

Lâm Chính giải tán sức mạnh Tịnh Thế Bách Liên trong cơ thể, sau đó đột nhiên thở phào nhẹ nhõm nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mệt mỏi.

Anh vừa xoay người định nói chuyện thì lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng bên trong như lộn nhào cả lên, giống như sắp phun ra máu. Thấy vậy, anh lập tức bụm miệng rồi vận khí để điều hoà lại cơ thể.

"Lâm thần y, cậu không sao chứ?"

Thần Hoả Tôn thấy có điều kỳ lạ thì lập tức bước tới hỏi.

"Tôi không sao, chỉ là quá mệt mỏi, thêm việc sức mạnh phi thăng còn chưa được củng cố, điều tiết lại cơ thể một chút là được", Lâm Chính cười nói.

"Điều tiết? Lâm thần y, cậu cần bế quan mới có thể ổn định lại cơ thể, cái cậu cần là nghỉ ngơi!" Thần Hỏa Tôn trầm giọng nói.

"Không sao đâu".

Lâm Chính lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía mấy người Mã Hải: "Mọi người không sao chứ?"

"Không có vấn đề gì nghiêm trọng".

"Lâm thần y, cậu hãy tự chăm sóc bản thân trước đã".

Mọi người vội vã đáp lời, trong lòng cảm thấy rất biết ơn.

"Tôi thì không có vấn đề gì đáng ngại! Mã Hải, lập tức thu xếp một chiếc xe, đưa tôi đến học viện Huyền Y Phái, còn có rất nhiều bệnh nhân bị thương đang chờ tôi chữa trị. Chu Huyền Long, mau đưa những người bị thương và vừa mới chết này tới học viện, đừng bỏ lỡ thời gian vàng để chữa trị!" Lâm Chính trầm giọng nói.

"Vâng!"

Chu Huyền Long gật đầu, lập tức sai người đi thu xếp.

Mã Hải cũng lập tức gọi xe đến.

Lâm Chính dẫn đầu đoàn người, lên xe rời đi.

Thần Hỏa Tôn yên lặng nhìn Lâm Chính rời đi, nhíu mày suy tư.

"Thần Hoả đại nhân, ông sao vậy?"

Từ Thiên lại gần và hỏi với vẻ dè dặt.

"Ồ không sao cả”.

Thần Hoả Tôn dường như định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu.

"Có vẻ như ông đã nhìn thấy thứ gì đó, có liên quan đến chủ tịch Lâm phải không?" Từ Thiên không bỏ cuộc mà gặng hỏi lại.

Thần Hỏa Tôn chần chừ một chút, sau đó nói: "Lâm thần y của mọi người chỉ sợ không còn sống được bao lâu nữa".

"Ông nói cái gì?" Từ Thiên hơi thở trở nên dồn dập, vội vàng nhìn chằm chằm Thần Hỏa Tôn, sốt sắng nói: "Đại nhân, xin ông hãy giải thích rõ ràng, chủ tịch Lâm rốt cuộc bị làm sao? Cậu ấy có bệnh gì sao? Hay là có ẩn tình gì? Xin hãy nói rõ cho tôi được biết!"

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Từ Thiên, Thần Hoả Tôn khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Lâm thần y không có bệnh tật gì, sức khỏe cũng rất tốt, nhưng... cậu ấy đã hấp thụ sức mạnh phi thăng mà không kịp thời bế quan tu luyện. Sức mạnh phi thăng này chắc chắn không thể hoàn toàn hấp thu, nhất định sẽ tạo thành thương tổn cho thân thể của cậu ấy! Về lâu dài, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng”.

"Có chuyện như vậy sao?" Từ Thiên sửng sốt, vội vàng nói: "Tôi lập tức đi nói cho chủ tịch Lâm biết, để cậu ấy bế quan tu luyện!"

Nói xong xoay người rời đi.

"Dừng lại! Tôi nghĩ ông nên từ bỏ đi", Thần Hỏa Tôn hét gọi.

“Tại sao?” Từ Thiên nhìn lại.

"Lâm thần y tính tình như thế nào? Ông ở cùng cậu ấy lâu như vậy còn không hiểu sao? Nếu cậu ấy chịu nghe lời thì đâu có thành ra như vậy? Thuyết phục không nổi đâu”, Thần Hỏa Tôn lắc đầu.

Từ Thiên há miệng không nói nên lời.

Đúng vậy, Lâm Chính tính cách thế nào sao ông ấy có thể không biết?

Muốn thay đổi quyết định của Lâm Chính khó như lên trời.

"Tại sao chủ tịch Lâm không bế quan nghỉ ngơi?"

Từ Thiên thấp giọng hỏi.

"Vì sao à? Cái này không phải rất rõ ràng sao? Học viện Huyền Y Phái có nhiều người nằm chờ cậu ấy cứu, cậu ấy làm sao có thể đi bế quan được?" Thần Hỏa Tôn nhàn nhạt đáp.

Từ Thiên im lặng, nắm chặt tay.

"Chủ tịch Lâm của các ông tính cách vốn như vậy. Cậu ấy luôn vì tính mạng những người không quan trọng khác mà hy sinh tính mạng của mình, như vậy làm sao có thể sống lâu? Nếu không thay đổi tính cách, sớm muộn gì cũng có ngày tự hại chết bản thân. Ông biết đấy, những kẻ mạnh mẽ đạt đến đỉnh cao thiên hạ, ai mà không ích kỷ, tự cao tự đại? Nếu cậu ấy còn như vậy, nếu tiếp tục tu tập Y Đạo thì không sao, nhưng giờ cậu ấy đã hút lấy sức mạnh phi thăng, tức là đã là người thuộc Võ Đạo. Trong giới Võ Đạo, không được phép quá nhân từ. Thế nên, cậu ấy không thể đi đường dài được đâu!”

Thần Hoả Tôn thở dài, quay người lên chiếc xe bên đường.

Từ Thiên vẫn đứng bên đường, sắc mặt âm trầm.

Đọc truyện chữ Full