Quá trình chữa trị sau đó không thể coi là suôn sẻ, Lâm Chính chỉ cứu được không đến hai phần ba số người bị thương hoặc tử vong từ Thánh Sơn đưa đến.
Về phần Lâm Chính, vào ngày điều trị thứ sáu, anh cuối cùng đã nôn ra máu và bất tỉnh vì thể lực suy kiệt và không thể tiêu hóa sức mạnh phi thăng kịp thời.
Dương Hoa lại loạn lên.
May mắn thay, nhờ có Thần Hoả Tôn nên vẫn có thể chủ trì đại cục.
Sau khi Vạn Kình Tùng bố trí xong nơi ăn chốn ở cho quân đội Lục Dã và quân đội Nam Cảnh ở ngoại thành Giang Thành xong thì vội vã quay trở lại Yên Kinh để báo cáo những việc đã xảy ra với cấp trên của mình.
Trận chiến này đã gây chấn động toàn bộ Long Quốc.
Mặc dù một số chiến sĩ của quân đội Long Tổ đã được cứu, nhưng tướng chỉ huy Trần Chiến đã chết vì vết thương quá nặng và bỏ lỡ thời gian vàng để điều trị. Chung Chấn về sau được cứu sống, nhưng tu vi bị phế và vẫn phải nằm trên giường để truyền dịch.
Trong trận chiến Thánh Sơn, hàng chục nghìn binh sĩ của Long Quốc đã thiệt mạng hoặc bị thương.
Các quan chức của Yên Kinh vô cùng sốc.
E rằng không ai ngờ rằng giới Võ Đạo của Long Quốc đã trở nên hùng mạnh đến mức dám đối đầu và thách thức chính phủ.
Vì vậy, vào ngày thứ ba sau khi Vạn Kình Tùng trở về Yên Kinh, Long Quốc đã huy động 300,000 quân tinh nhuệ và bắt đầu chấn chỉnh cũng như thanh lọc giới Võ Đạo.
Tất cả những kẻ chạy trốn khỏi Thánh Sơn đều bị đưa vào danh sách truy nã. Đồng thời, tất cả các võ quán, môn phái, gia tộc hùng mạnh, thậm chí cả các môn phái ẩn thân đều phải báo cáo lại với chính phủ Long Quốc.
Bất kỳ ai không tuân theo và không báo cáo với chính phủ trong thời gian quy định sẽ bị coi là một lực lượng nguy hiểm và bị tấn công.
Lần này, Long Quốc huy động nguồn lực chưa từng có và mạnh tay chỉnh đốn khiến người của Võ Đạo lao đao.
Giới Võ Đạo được phen hỗn loạn.
Nhưng nghĩ lại cũng phải thôi, đến nhân vật thuộc cấp tướng như Trần Chiến cũng thiệt mạng trong trận chiến. Nếu không có Lâm Chính ra tay giải cứu thì đội quân của Long Quốc đã gần như bị xóa sổ, tính chất của sự việc nghiêm trọng chưa từng có kể từ khi thành lập Long Quốc.
Chính phủ Long Quốc sao có thể không giận dữ?
Do đó, nhiều gia tộc quyền thế bắt đầu ngoan ngoãn cử đại diện đến Yên Kinh nộp hồ sơ báo cáo với chính quyền, thậm chí có một số gia tộc ẩn danh cũng phải lộ diện, không dám trốn.
Ngay cả đại hội cũng chấn động và phải cử người đến Yên Kinh để liên lạc và đàm phán với chính quyền.
Bên ngoài gà bay chó chạy, còn Lâm Chính thì đang tĩnh dưỡng trên giường.
Vẻ mặt anh có chút ủ rũ, anh nhìn chiếc giường bệnh trắng toát và không nói nửa lời.
Tần Linh ngồi bên giường gọt táo cho anh, hốc mắt đỏ hoe.
Liễu Như Thi và những người khác vẫn đang làm việc để cứu những người bị thương nên thậm chí không có thời gian để ngủ.
“Có bao nhiêu người bị thương vẫn chưa được cứu?” một lúc lâu sau, Lâm Chính mới nhẹ giọng lên tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
"Anh Lâm, anh đừng lo lắng nữa, cơ thể anh sắp không chịu đựng được nữa rồi, làm sao có thể lo cho bọn họ? Hiện tại việc anh phải làm chính là giữ gìn sức khoẻ của chính mình! Nếu như anh suy sụp, chúng tôi phải làm sao bây giờ?", Tần Linh lén lau nước mắt nói.
"Bản thân tôi cũng là bác sĩ, tôi biết rõ cơ thể mình xảy ra chuyện gì nhất. Tần Linh, cô yên tâm đi, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu", Lâm Chính cười nói.
Nhưng Tần Linh mặc kệ, nhất quyết không chịu tiết lộ tình hình bên ngoài cho anh biết.
"Này? Cô đúng là biết tranh thủ thật đấy, tôi đang tự hỏi không biết cô chạy đi đâu rồi! Hoá ra cô trốn ở chỗ này gọt táo cho Lâm thần y. Sao vậy, muốn làm vợ bé của anh ấy sao?"
Lúc này, Mạn Sát Hồng đi vào phòng, liếc nhìn Tần Linh rồi nói bằng giọng quái gở.
Nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Linh lúc đỏ lúc trắng, cô đột nhiên đứng dậy giận dữ quát: "Mạn Sát Hồng! Tôi cảnh cáo cô nếu còn nói nhảm nữa, cẩn thận tôi không khách sáo với cô!"
"Cô không khách sáo với tôi? Ồ, chỉ dựa vào cô sao?" Mạn Sát Hồng khinh thường cười lạnh.
"Cô. . . Mạn Sát Hồng, tuy rằng tôi đánh không lại cô, nhưng tôi tin chắc sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi đánh bại cô! Thiên Ma Đạo các người đều không phải hạng tử tế gì!" Tần Linh cả giận nói.
Hiện tại Tần Linh vô cùng căm hận người của Thiên Ma Đạo.
Mạn Sát Hồng sắc mặt hơi thay đổi khi nghe những lời đó, nhưng đáng ngạc nhiên là cô ta không hề cãi lại.
"Được rồi, được rồi, Tần Linh, cô cũng bớt nói vài câu đi, chuyện này không liên quan đến mấy người Mạn Sát Hồng".
Thấy tình hình không ổn, Lâm Chính vội vàng lên tiếng, sau đó nói với Mạn Sát Hồng: "Mạn Sát Hồng, tới tìm tôi có việc gì sao?"
Mạn Sát Hồng mỉm cười: "Vừa rồi tôi gặp Thái Bình An, cậu ta cầu xin tôi để được gặp cậu. Tôi biết cậu ta có mục đích gì, vì vậy tôi muốn hỏi ý kiến cậu trước”.
“Có phải chuyện về mẹ anh ấy không?”
Lâm Chính suy nghĩ một chút, sau đó khàn giọng nói: "Vậy đã tra hỏi Vũ Thành Mị chưa?"
"Tôi hỏi và cô ta cũng đã khai rồi, Trấn Nguyệt Tiên Nhân hiện tại đang bị giam cầm tại một nhà lao bên ngoài Thánh Sơn. Chúng tôi đã phái người còn ở Thánh Sơn đi giải cứu bọn họ, nhưng khi cứu viện tới nơi thì thấy, tình hình hiện tại của Trấn Nguyệt Tiên Nhân có vẻ không tốt lắm….”
Nói xong, Mạn Sát Hồng lấy từ trong người ra một chiếc điện thoại di động đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính mở màn hình điện thoại lên nhìn, ánh mắt lập tức sững lại.