TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3318 “ÔNG HỎI CÔ TA CÓ VIỆC GÌ GIÚP TÔI”.

Nhìn đến đó, Lâm Chính đã hiểu Vũ Thành Mị không lừa mình.

E là vực Diệt Vong nguy hiểm hơn anh nghĩ gấp vạn lần.

Có lẽ lúc trước Vũ Thành Mị không nhắc tới vị trí của Thiên Thần Điện cũng là vì lo Lâm Chính sẽ đưa ra yêu cầu đến vực Diệt Vong.

Lâm Chính thở ra một hơi, thu hồi khí kình, phóng một cây châm bạc về phía cổ Vũ Thành Mị.

Châm bạc như sao băng đâm thẳng vào cổ cô ta, Vũ Thành Mị lập tức ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh.

“Tìm người chăm sóc cô ta, ổn định tâm lý cô ta, đừng để cô ta tự sát nữa”.

Lâm Chính nói, sau đó quay người đi về phía đại sảnh.

Mạn Sát Hồng lặng lẽ liếc về phía anh, không lên tiếng.

Bạch Họa Thủy vẫn đang xem sách, dù không nhấc mí mắt lên, nhưng dường như đã biết tất cả.

“Thần y Lâm, người phụ nữ đó phản ứng kịch liệt như vậy có lẽ không phải nói dối, tôi thấy cậu đừng nên đi thì hơn”, Bạch Họa Thủy vừa lật sách vừa nói.

“Ồ? Bạch minh chủ cũng biết vực Diệt Vong sao?”, Lâm Chính nhìn bà ta, hỏi.

Sâu trong đáy mắt của Bạch Họa Thủy lóe lên tia sáng kỳ dị, hờ hững lắc đầu: “Tôi không biết”.

Lâm Chính cười khẽ: “Bạch minh chủ, bà nói dối dở thật, bà biết không?”.

Thấy không giấu được nữa, Bạch Họa Thủy dứt khoát khép sách lại, quay đầu nhìn anh nói: “Thần y Lâm, tôi có biết một vài chuyện liên quan đến vực Diệt Vong. Dù sao tôi cũng là người của đại hội, trước nay tin tức của đại hội đều nhanh chuẩn hơn bất cứ ai trong các cậu. Tôi nói với cậu thế này vậy, cậu đừng chen chân vào nơi đó, hãy nghĩ cho cái mạng nhỏ của cậu, đừng nghĩ tới chuyện liên quan đến vực Diệt Vong nữa, hiểu chưa?”.

“Vậy nếu tôi xin sự bảo vệ của đại hội, đại hội có đồng ý bảo vệ cho người thân bạn bè của tôi không?”, Lâm Chính hỏi.

“Có lẽ là được, nhưng nếu là thiên kiêu hạng nhất ra tay, người do đại hội phái tới chưa chắc có thể bảo vệ được”.

“Vậy chuyến này tôi đi tới vực Diệt Vong là chắc rồi”, Lâm Chính nói.

“Đúng là khó khuyên, cậu tự lo cho mình đi!”, Bạch Họa Thủy lắc đầu, không muốn nói gì thêm.

Lúc này, điện thoại của Lâm Chính lại vang lên, là Mã Hải gọi tới.

Anh vội vàng bắt máy.

“Chủ tịch Lâm, cậu có thể đến công ty một chuyến không? Có một cô gái muốn gặp cậu”, giọng nói của Mã Hải có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

“Là ai?”, Lâm Chính nghi hoặc hỏi.

“Cô ta nói cô ta tên Ái Nhiễm, từng có duyên gặp cậu một lần. Cô ta còn nói cô ta cũng là một người giỏi y thuật”, Mã Hải nói.

“Ái Nhiễm?”.

Lâm Chính suy nghĩ, không nhớ nổi đó là ai, chỉ đành nói: “Ông hỏi cô ta có việc gì giúp tôi”.

“Cô ta muốn nói chuyện trực tiếp với cậu. À đúng rồi… cô ta nhờ tôi nhắn với cậu… cô ta đến từ vực Diệt Vong”, Mã Hải nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính kinh ngạc, vội nói: “Nói với cô ta, tôi sẽ đến ngay! Bảo cô ta đợi ở Dương Hoa, tuyệt đối đừng để cô ta đi, nghe rõ chưa?”.

Nói xong, Lâm Chính tắt máy, chạy thẳng ra khỏi sơn trang.

Bạch Họa Thủy ngẩng đầu lên, hờ hững nhìn Lâm Chính rời đi, một lúc lâu sau mới thở dài.

“Thần y Lâm, hi vọng lần này không phải lần cuối tôi gặp cậu…”.

Tốc độ của Lâm Chính rất nhanh, không lái xe mà bay thẳng đến trụ sở Dương Hoa.

Từ đầu tới cuối chỉ mất mấy phút, anh đã xuất hiện ở văn phòng chủ tịch của Dương Hoa.

Mã Hải đã đứng đợi ở đó từ lâu.

Trong văn phòng có một bóng người xinh đẹp.

Đó là một cô gái áo trắng tóc dài, da dẻ trắng trẻo. Cô gái có mái tóc dài như thác nước, buộc lên bằng dây buộc tóc màu trắng. Ngũ quan cô ta cực kỳ tinh xảo giống như kiệt tác của thợ thủ công, hoàn hảo không tì vết. Mỗi một nét mặt cử chỉ của cô ta vô cùng hút hồn khiến người ta không khỏi động lòng…

“Thần y Lâm, đã lâu không gặp, xin hãy chỉ giáo!”.

Cô gái đứng dậy, hơi cúi người chào, vô cùng nghiêm túc, giọng nói còn toát ra sự lạnh lùng thờ ơ.

Đọc truyện chữ Full