Khi nhìn thấy người phụ nữ đó, trong lòng Lâm Chính đã dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh nhìn ra được cô gái này không cố ý thể hiện sự thờ ơ lạnh lùng đó, thái độ này giống với hành vi không tự chủ qua quá trình trưởng thành.
“Cô Ái Nhiễm phải không? Chào cô!”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó đến gần hơn chút, lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương ập đến, vô cùng kỳ lạ.
“Chủ tịch Lâm, không biết sao cô gái này cứ như cái tủ lạnh vậy, tôi đến gần một chút là bị đông lạnh ngay”, Mã Hải nói.
“Kiểu cô ta có thể là do thể chất hoặc là trúng độc mà ra”, Lâm Chính thuận miệng nói.
“Không hổ danh là thần y Lâm, quả nhiên nhãn lực siêu phàm. Tôi trời sinh đã có thể chất Huyền Băng, khác với người thường. Vì vậy nhiệt độ cơ thể thấp hơn người thường nhiều, ở gần tôi như ở gần khối băng. Hi vọng ông Mã và thần y Lâm đừng lấy làm lạ”, Ái Nhiễm khẽ nói.
Giọng nói vẫn rất lạnh.
“A, hóa ra là vậy, chẳng trách”, Mã Hải vội cười nói.
“Được rồi, cô Ái Nhiễm, chúng ta bàn chuyện chính đi”.
Lâm Chính ngồi xuống, nhìn Ái Nhiễm: “Không biết cô Ái Nhiễm tìm tôi có việc gì?”.
“Thần y Lâm không muốn biết chuyện liên quan đến vực Diệt Vong sao?”, Ái Nhiễm khẽ nói.
“Cô có ý gì?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Thần y Lâm, chẳng lẽ anh không muốn tiêu diệt thiên kiêu hạng nhất sớm hơn, ngăn chặn mối họa về sau?”, Ái Nhiễm hỏi.
Nghe đến đó, Lâm Chính biết người phụ nữ này đã biết tất cả.
“Tin tức ở Thánh Sơn đã được phong tỏa nội bộ, người biết tin đều được yêu cầu giữ bí mật, vì sao cô Ái Nhiễm lại biết những chuyện này?”, Lâm Chính hỏi.
“Lúc đó tôi đã ở Thánh Sơn”.
Ái Nhiễm im lặng một lúc, khẽ giọng đáp.
Lâm Chính sửng sốt.
“Thần y Lâm thiên thần hạ phàm, thực lực vượt trội, Ái Nhiễm vô cùng khâm phục”, Ái Nhiễm lại nói, mặc dù nói thì nói vậy, nhưng ngữ điệu vẫn rất thờ ơ.
“Vậy cô Ái Nhiễm đến tìm tôi là muốn làm gì? Nói cho tôi biết mọi thứ liên quan đến vực Diệt Vong sao?”.
“Thật ra anh không muốn biết mọi thứ về vực Diệt Vong, anh chỉ muốn đi đến vực Diệt Vong một chuyến, tiêu diệt thiên kiêu hạng nhất. Còn tôi đến đây là để giúp anh làm được việc đó”, Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính nhíu mày: “Tôi nghĩ không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, cô Ái Nhiễm giúp tôi chắc chắn là có mục đích khác. Nếu cô đã tìm đến tôi, vậy chúng ta nói rõ ra đi, cô Ái Nhiễm, cô muốn có thứ gì từ tôi?”.
“Một việc nhỏ mà thôi, hi vọng thần y Lâm có thể đại diện gia tộc chúng tôi tham gia một trận đấu”, Ái Nhiễm nói.
“Trận đấu?”.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Đấu võ?”.
“Không, là đấu y thuật”, Ái Nhiễm nói.
“Đấu y thuật?”.
Lâm Chính hơi sửng sốt.
Người tìm anh nhờ giúp không ít, nhưng tìm anh đi đấu y thuật thì vẫn là lần đầu.
Lâm Chính quan sát Ái Nhiễm một lượt, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, lên tiếng: “Cô Ái Nhiễm, tôi thấy cô cũng là người hiểu y thuật, trình độ y thuật nhất định không thấp. Vì sao cô không tự tham gia mà tìm tôi làm gì?”.
“Y thuật của tôi đã được người ta nghiên cứu hết từ lâu rồi. Dù trình độ không thấp, nhưng đối thủ biết rõ y thuật của tôi như lòng bàn tay, nếu tôi lên đấu thì không có phần thắng. Ngược lại, y thuật của anh siêu phàm trác tuyệt, hơn nữa còn bao la vạn tượng, nếu có thể thay gia tộc chúng tôi tham gia trận đấu y thuật này thì chắc chắn có thể giành được thành tích không tệ. Thế nào? Thần y Lâm, anh có đồng ý không?”, Ái Nhiễm hỏi.
Lâm Chính suy nghĩ.
“Yên tâm, chỉ là đấu y thuật đơn thuần, không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu anh không giành được thành tích lý tưởng, tôi cũng sẽ không trách anh”, Ái Nhiễm lại nói.
“Thế à? Nếu vậy thì tôi cũng có thể thử xem”.
Lâm Chính cười hỏi: “Thi đấu ở đâu?”.
“Vực Diệt Vong!”.
Ái Nhiễm thẳng thắn đáp.