TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3322 "NẾU ĐỀU BẰNG TUỔI THÌ TÔI KHÔNG SỢ",

Lâm Chính lên máy bay ngay trong đêm, đương nhiên anh cũng ngụy trang một chút để tránh gặp rắc rối.

Hiện giờ tên tuổi của thần y Lâm đang quá nổi bật trong giới võ đạo.

Sau trận chiến ở Thánh Sơn, anh thành công lấy được thiên kiêu lệnh của thiên kiêu hạng nhất và thay thế hắn.

Mọi người đều đang lan truyền ca tụng sự tích về anh.

Nhưng chuyến đi đến vực Diệt Vong lần này anh phải thật bí mật, nếu để kẻ thù của anh biết anh không ở Giang Thành thì Giang Thành nguy to.

Thế nên anh dùng khuôn mặt của Lâm Chính, che giấu dung mạo thực sự của thần y Lâm.

Thực ra Lâm Chính có thể dùng khuôn mặt khác, nhưng anh dùng khuôn mặt của con rể nhà họ Tô để che giấu thân phận đã nhiều năm, dùng khuôn mặt này là tự nhiên nhất, cho dù là cao thủ cũng chưa chắc có thể nhận ra.

Theo như lời Ái Nhiễm nói, trong vực Diệt Vong có rất nhiều người học y, nơi này không phải là thế giới để các võ sĩ hoành hành, mà là lĩnh vực để mọi người thành danh nhờ y học.

Đương nhiên, người ở đây nghiên cứu y thuật không phải để cứu đời giúp người, phổ độ chúng sinh, mà đơn thuần vì hai chữ.

Bất tử!

Đúng vậy!

Cái bọn họ cầu không phải là trường sinh, mà là đạo bất tử.

Bởi vì đối với một số đại năng y đạo đỉnh cao ở vực Diệt Vong, việc dùng những y thuật phi phàm như dược vật, châm thuật để kéo dài tuổi thọ thực sự là quá đơn giản, đến mức ở vực Diệt Vong còn có những lão quái vật đã sống hơn 500 năm.

Nhưng mức độ trường sinh này vẫn không có chút hấp dẫn nào đối với bọn họ.

Cái bọn họ truy cầu là vĩnh viễn không chết, sống mãi trên đời.

Vì thế nên các danh y ở vực Diệt Vong đều si mê điên cuồng nghiên cứu y thuật, chỉ mong có thể được sống mãi mãi.

Cái được gọi là đấu y này cũng không phải là đấu y đơn giản, mà là cuộc thi năm năm một lần của vực Diệt Vong.

Thực ra tính chất của cuộc thi này cũng giống với đại hội.

Người quản lý của vực Diệt Vong sẽ ban kì hoa dị thảo làm phần thưởng, các thế gia tông tộc chỉ cần giành được thành tích tương đối trong cuộc thi là sẽ nhận được những loại kì hoa dị thảo tương ứng với thành tích.

Mà những loại kì hoa dị thảo này hơn xa các loại hoa cỏ trong tay Lâm Chính, đây gần như là những thứ không có ở thế giới bên ngoài, loại nào cũng có hiệu quả nghịch thiên cải mệnh.

Y thuật của Ái Nhiễm cũng không tệ, nhưng mấy năm trước, gia tộc của cô ta gặp biến cố, hầu hết sách y trong gia tộc đều bị cướp bóc rồi lưu truyền ra ngoài, vậy nên thế giới bên ngoài đều biết về y thuật của gia tộc cô ta.

Ái Nhiễm biết, gia tộc cử cô ta tham gia cuộc thi sẽ không có bất cứ phần thắng nào, rất có khả năng sẽ bị loại ngay vòng đầu tiên, thế nên cô ta đã một mình rời khỏi vực Diệt Vong, tìm kiếm sự trợ giúp khác.

Vậy nên cô ta mới tìm được Lâm Chính.

Hai người xuống máy bay rồi đến thẳng vực Diệt Vong.

Khi đến biên giới của vực Diệt Vong, nơi này đã không còn bóng người, bầu trời ở phía xa âm u, mặt đất nứt toác, không có một giọt nước, không có một cái cây, khô hạn như một vùng đất chết.

Hai người đi bộ tiến về phía trước.

"Cô Ái Nhiễm, cô nghĩ tôi phải đạt thứ hạng bao nhiêu mới coi như đúng với kỳ vọng của cô?".

Lâm Chính vừa đi vừa hỏi.

"Chỉ cần được xếp vào hạng trung là được rồi".

"Hạng trung? Đơn giản vậy thôi sao?", Lâm Chính vô cùng kinh ngạc.

"Đơn giản?", Ái Nhiễm liếc nhìn anh, lắc đầu: "Thần y Lâm, tôi biết ở thế tục anh tự nhận là y thuật thiên hạ vô song, mà quả thực ở thế tục không ai có y thuật có thể bì được với anh. Nhưng nơi này không phải thế tục mà là vực Diệt Vong, ở đây có rất nhiều người đã nghiên cứu y thuật cả mấy trăm năm. Anh nghĩ y thuật của anh có thể đấu lại bọn họ sao?".

"Sao? Cuộc thi này... bất cứ ai ở vực Diệt Vong cũng được tham gia hả?".

"Cũng không phải, quy định của cuộc thi là những hậu bối còn trẻ mới được tham gia, không được quá 50 tuổi".

Bởi vì hầu hết mọi người ở vực Diệt Vong đều có bản lĩnh kéo dài tuổi thọ, tuổi thọ trung bình rất cao, nên 50 tuổi cũng được coi là thanh niên.

"Nếu đều bằng tuổi thì tôi không sợ", Lâm Chính cười nói.

"Bằng tuổi thì anh không sợ? Thế thì anh đúng là tự tin về bản thân mình quá! Anh phải biết rằng, con cháu của các thế gia đại tộc kia từ khi sinh ra đã được danh y trong gia tộc cải tạo cơ thể và thiên phú. Bọn họ đều có thiên phú cực kỳ đáng sợ, lại được những lão quái vật đã sống mấy trăm năm trong gia tộc đích thân dạy dỗ y thuật, điều kiện được ông trời ưu ái, sao anh có thể bì nổi chứ? Sao thế? Thần y Lâm, lẽ nào anh là đệ tử do vị danh y nào đó dạy dỗ sao? Anh có thể nói tên không? Nhưng tôi không nghĩ danh y của thế tục có thể sánh được với vực Diệt Vong!", Ái Nhiễm bình tĩnh đáp.

Lâm Chính bất lực mỉm cười, lắc đầu nói: "Nếu vậy thì đúng là lấy được hạng trung đã coi như không tệ rồi..."

"Hạng trung cũng có phần thưởng hậu hĩnh, tài nguyên không tệ, đối với gia tộc tôi đã là rất tốt rồi".

"Nhưng tôi phải xử lý thiên kiêu hạng nhất trước đã! Ngày nào hắn chưa chết thì trong lòng tôi chưa được yên tâm, cũng khó mà tham gia cuộc thi", Lâm Chính nhỏ giọng nói.

"Anh yên tâm, lần này trở về tôi không tới gia tộc, mà dẫn anh đến Thiên Thần Điện trước. Tôi sẽ giúp anh kìm chân các cao thủ của Thiên Thần Điện, anh cứ yên tâm lẻn vào mà giết thiên kiêu hạng nhất".

"Được".

Lâm Chính gật đầu.

Hai người đi nhanh chân hơn.

Càng đi sâu vào trong, bầu trời lại càng u ám hơn, cuồng phong dữ dội quất vào người bọn họ như dao cắt, nhiệt độ trong không khí cũng giảm mạnh.

Đi mãi đi mãi, mặt đất bỗng dưng rung chuyển dữ dội.

Là một trận động đất.

Cả khu vực như trời long đất lở, đất đá tung tóe, cát bay đầy trời.

Tầm mắt mọi người trở nên mơ hồ.

"Tiến về phía trước 100m nữa là đến lối vào vực Diệt Vong".

Đúng lúc này, bên tai Lâm Chính vang lên giọng nói của Ái Nhiễm.

Lâm Chính không nói gì, giơ cánh tay lên che mặt, chạy như bay về phía trước.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Vù!

Anh lao ra khỏi khu vực cuồng phong và động đất, xuất hiện ở một nơi ánh dương rực rỡ, chim hót hoa thơm.

Mọi thứ trước mắt bỗng sáng bừng!

Lâm Chính giật mình, nhìn nơi như thế ngoại đào viên trước mắt mình, lẩm bẩm nói: "Đây... chính là vực Diệt Vong sao?".

Đọc truyện chữ Full