Có lẽ bản thân Lâm Chính cũng không ngờ nơi được gọi là vực Diệt Vong lại như thế ngoại đào viên thế này.
Khi nghe thấy cái tên vực Diệt Vong, anh còn tưởng đây sẽ là một nơi tối tăm ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời, khắp nơi là sự hủy diệt và chết chóc như sa mạc Gobi.
Nhưng hiện giờ, quan niệm của anh đã bị đảo lộn hoàn toàn.
"Sao vậy? Có chút khó chấp nhận à?", Ái Nhiễm đi tới, nhìn Lâm Chính nói.
"Đương nhiên, là ai đặt cái tên vực Diệt Vong này vậy? Tôi phải nghi ngờ trình độ đặt tên của người đó", Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Thực ra vực Diệt Vong trước kia không được như thế này đâu, nơi này trước kia quả thực khô cằn chết chóc, không có sự sống. Sau đó các danh y đã đến đây và cải tạo nó thành dáng vẻ bây giờ. Nơi này được như vậy đều là nhờ công lao của bọn họ", Ái Nhiễm đáp.
"Công lao của các danh y?".
Lâm Chính ngồi xổm xuống, bốc một nắm đất lên, đặt sát mũi để ngửi, rồi mỉm cười: "E rằng không phải đâu! Đây vốn là một phúc trạch bảo địa được ông trời ưu ái, nếu không có người vào đây thì sức sống của nơi này sẽ càng mạnh mẽ hơn".
Ái Nhiễm nhìn anh một cái, không nói gì.
"Nếu tôi đoán không nhầm, nơi này trước đây sở dĩ khô cằn chết chóc là bởi vì từng có cường giả tu luyện ở đây. Vị cường giả kia đã hấp thu hết linh vận và tinh hoa ở mảnh đất này, khiến nó khô cằn lụi bại. Chắc là cường giả kia không còn nữa, mà những người sống ở vực Diệt Vong hiện giờ đều tu tập y đạo, sẽ không hấp thu tinh hoa ở đây, mà chỉ dùng nó để trồng thảo dược, thế nên nó lại dần lấy lại sức sống, đúng không?", Lâm Chính lại cười nói.
"Tôi cũng không rõ".
Ái Nhiễm lắc đầu, vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận.
Nói được mấy câu, hai người lại đi tiếp.
Nơi này chim hót hoa thơm, linh vận dồi dào, khắp nơi đều là cảnh tượng tràn trề nhựa sống, phong cảnh vô cùng hấp dẫn.
Nhưng đi được mấy phút, Lâm Chính liền phát hiện mấy loại hoa cỏ thú vị ở ven đường.
Anh đi tới, ngồi xuống xem xét.
Đóa hoa trước mặt có tới ba búp hoa, hai mươi tư cánh hoa ôm lấy búp hoa, toàn thân đỏ tươi diễm lệ, mới chạm vào cảm giác mát lạnh, nhưng cầm lâu hơn chút lại trở nên nóng rực.
"Đây là hoa gì vậy? Thật là thần kỳ!".
Lâm Chính kinh ngạc mừng rỡ hỏi.
"Đây là hoa Tam Dương Thủy Nguyệt, ở vực Diệt Vong chúng tôi cũng không phải là loài hoa quý hiếm gì, chỗ nào cũng có. Đương nhiên thứ này chỉ có ở vực Diệt Vong chứ thế tục không có, thần y Lâm không biết nó sao?".
"Sao tôi biết được chứ? Nếu đây là thứ chỉ vực Diệt Vong mới có thì chắc chắn thế giới bên ngoài cũng không có ghi chép".
Lâm Chính lắc đầu, sau đó hái bông hoa Tam Dương Thủy Nguyệt kia, đặt sát mũi ngửi, sau khi quan sát thật kĩ, anh bỗng cho vào miệng nhai.
Muốn biết dược tính và hiệu quả của loại thảo dược này thì ăn nó là cách trực tiếp và nhanh nhất.
Đương nhiên cũng là cách nguy hiểm nhất.
Xưa có Thần Nông nếm bách dược chính là đạo lý này.
Nhưng Lâm Chính mới cho vào miệng nhai mấy cái, cảm giác cay xè bỗng xộc lên đỉnh đầu, lan vào cốt tủy. Anh nhất thời không nhịn được, ọe một tiếng phun hết ra.
"Ha ha".
Ái Nhiễm thấy thế, không nhịn được liền bật cười.
Cô ta khẽ nhếch môi, tuy có vẻ cứng ngắc, nhưng lại là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.
Lâm Chính đang lau khóe miệng, vô ý nhìn thấy cảnh này, liền ngẩn người ra.
Nụ cười của Ái Nhiễm rất ngắn ngủi, thấy Lâm Chính nhìn mình, cô ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình thường.
"Sao thế?".
"Tôi còn tưởng thể chất của cô khiến cô không biết cười chứ".
"Tôi biết cười".
"Nhưng không đẹp".
"Thế nên tôi không thích cười", Ái Nhiễm lắc đầu.
Lâm Chính nhún vai, nhưng vẫn chạy sang dòng suốt bên cạnh súc miệng.
Đúng lúc này, Ái Nhiễm lấy một quyển sách trong người ra đưa cho Lâm Chính.
"Đây là cái gì vậy?", Lâm Chính tiện thể rửa mặt, kỳ quái hỏi.
"Đây là bách khoa toàn thư có ở khắp vực Diệt Vong, lúc rời khỏi vực Diệt Vong tôi định tặng nó cho cháu gái, nhưng vội quá nên chưa kịp đi, cho anh đấy".
"Bách khoa toàn thư? Lẽ nào trong này ghi chép..."
"Đúng, trong này có tất cả thông tin dược tính của những loại thảo dược thông dụng ở vực Diệt Vong".