Lâm Chính tự nhận mình vẫn có chút mắt nhìn.
Ánh sáng không thể che giấu tỏa ta từ mắt Tề Dương khi nhìn Ái Nhiễm chính là tình yêu.
Nhưng mà cũng phải, Ái Nhiễm này quả thực là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mĩ mạo như tiên. Dung mạo của cô ta không phải dựa vào khoa học kĩ thuật hiện đại hay dược vật để tạo ra, mà là vẻ đẹp trời sinh. Hơn nữa cô gái này có thể chất đặc biệt, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng.
Nếu chinh phục được người đẹp như vậy, thì bất cứ người đàn ông nào cũng có cảm giác thành tựu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ái Nhiễm thì hình như cô ta không thích Tề Dương.
Nên nói là kiểu phụ nữ như cô ta sẽ không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào.
Bởi vì Lâm Chính không nhìn thấy trong mắt Ái Nhiễm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục. Tuy cô ta có tên là Ái Nhiễm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cái tên.
"Tề Dương, tôi không có ý định giết bọn họ, cũng không có lòng tranh cướp dị hoa kia. Lần này tôi chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi. Tôi còn có việc, để hôm khác nhà họ Dục chúng tôi sẽ phái người đến xin lỗi, chào anh".
Ái Nhiễm bình thản nói, định xoay người rời đi.
"Cô Ái Nhiễm, khoan đã!".
Tề Dương vội kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?", Ái Nhiễm ngoảnh lại.
"Cô Ái Nhiễm, không biết người này là..."
Tề Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính.
Hắn đã chú ý tới Lâm Chính từ lâu, chỉ là không biết nên hỏi thế nào, thấy Ái Nhiễm có vẻ vội vàng, hắn không kiềm chế được nữa liền buột miệng hỏi.
"Đây là bạn tôi, sao vậy?", Ái Nhiễm bình thản hỏi.
"Bạn của cô? Sao tôi chưa bao giờ thấy..."
"Tôi kết bạn với ai cũng phải đưa đến gặp anh sao? Tề Dương, nếu có chuyện gì thì anh nói thẳng đi, còn không thì tạm biệt", Ái Nhiễm bình thản nói.
Giọng nói vẫn lạnh tanh.
Tề Dương sửng sốt, vội cười đáp: "Cô Ái Nhiễm, cô đừng đi vội như vậy, mấy người vừa rồi đều là thân tín của chú tôi. Tôi nghĩ cô vẫn nên theo tôi lên núi, giải thích rõ ràng với chú tôi đi, nếu không một mình tôi cũng khó ăn nói..."
"Thân tín của chú anh?", Ái Nhiễm nhíu mày.
"Đúng vậy, cô cứ yên tâm, chỉ cần cô nói rõ ràng, thì chắc chắn chú tôi sẽ không trách cô, dù sao chú ấy cũng biết rõ quy tắc của nhà họ Dục. Lần này là chúng tôi mạo phạm tới cô trước", Tề Dương vội giải thích.
Ái Nhiễm sa sầm mặt, không nói gì.
"Hay là cứ đi đi, nơi này cách chỗ dị hoa thành hình không xa, đi một chuyến cũng không mất nhiều thời gian", Lâm Chính liếc nhìn luồng sáng xanh ở phía xa, lên tiếng.
"Nếu chỉ là giải thích đơn thuần thì không vấn đề gì, nhưng tên Tề Dương này từ trước đến giờ vẫn có ý với tôi. Anh ta bảo tôi đi giải thích với ông chú chỉ là cái cớ, mục đích là muốn tiếp cận tôi. Tôi sợ đến đó anh ta sẽ quấn lấy tôi không buông, làm lỡ chuyện của chúng ta", Ái Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Thế à...", Lâm Chính hơi nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Nhưng một mực rời đi thì chắc chắn đối phương sẽ dùng biện pháp mạnh, như vậy sẽ càng rắc rối hơn".
"Tôi cũng đau đầu vì chuyện đó đây".
Ái Nhiễm lắc đầu, bình thản nói: "Thôi được rồi, cứ đi xem sao".
Dứt lời, cô ta nói với Tề Dương: "Tôi nói với chú anh một tiếng rồi sẽ đi ngay, Tề Dương, anh có đồng ý không?".
"Đương nhiên, đương nhiên là đồng ý rồi, cô Ái Nhiễm, mời đi bên này. Hôm nay cũng vừa khéo được chứng kiến sự ra đời của "thần hoa Côn Bằng", ha ha...", Tề Dương mừng rỡ, vội vàng nói.
"Thần hoa Côn Bằng?".
Ái Nhiễm sửng sốt.
Hơi thở của Lâm Chính cũng không khỏi ngừng lại.
Đây chính là loài cây trong truyền thuyết.
Trong bách khoa toàn thư y dược mà Ái Nhiễm đưa cho anh có ghi chép về thần hoa Côn Bằng, nhưng cực kì ít thông tin, chỉ biết loại thảo dược này 500 năm mới thành hình một lần, hơn nữa cực kì hiếm gặp, gần như chưa ai từng thấy. Không ngờ dị hoa thành hình ở đây lại là thần hoa Côn Bằng trong truyền thuyết...
Nhất thời Ái Nhiễm và Lâm Chính đều sáng mắt lên, vô cùng có hứng thú với dị hoa này.
"Nếu thế thì ở thêm một lát cũng được, đi thôi".
"Được được, cô Ái Nhiễm, mời bên này".
Tề Dương cười nói, lập tức đi trước dẫn đường.
Hai người đi theo Tề Dương lên núi.
Lúc này, trên dưới núi xuất hiện không ít bóng dáng có khí tức đáng sợ, những người này mặc quần áo giống nhau, có thể nhìn ra được họ đều là người của núi Tề Phượng.
"Lần này núi Tề Phượng các anh huy động tất cả lực lượng sao?".
Ái Nhiễm liếc mắt nhìn trên dưới núi, bình thản hỏi.
"Đương nhiên rồi! Dù sao thần hoa Côn Bằng này cũng có quá nhiều người nhòm ngó, để có thể thuận lợi lấy được thảo dược này, núi Tề Phượng chúng tôi đã huy động tất cả lực lượng để đảm bảo thần hoa Côn Bằng được an toàn", Tề Dương đáp.
"Hừ, cho dù các anh hái được thần hoa Côn Bằng thì sao chứ? Các đại năng muốn có nó vẫn có thể đến thẳng núi Tề Phượng các anh để lấy. Lấy được mà không giữ được thì bông hoa này vẫn trở lại tay của các cường giả, thậm chí còn mang lại tai họa cho núi Tề Phượng, lẽ nào các anh không biết sao?", Ái Nhiễm lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tôi biết chứ, nhưng chúng tôi không định mang thứ này về", Tề Dương mỉm cười đáp.
"Là sao?", Ái Nhiễm sửng sốt, lập tức hỏi.
"Em gái tôi cũng đến rồi, thần hoa Côn Bằng này... là để chuẩn bị cho nó", Tề Dương cười nói, đôi mắt ánh lên một tia phức tạp.