"Dị hoa thành hình, tên sao nghĩa vậy, tức là một bông kì hoa vô cùng hiếm có đã thành công đơm hoa kết trái! Có thể hái được! Thực ra loại kì hoa này từ lúc nảy mầm đã có người để mắt đến. Các đại năng của vực Diệt Vong sẽ tính toán thời gian chúng đơm hoa kết trái, và ngày đó sẽ thu hút vô số cường giả đến tranh cướp, chắc chắn đại chiến sẽ nổ ra. Thế nên chúng ta phải tránh lại gần luồng sáng xanh kia, nếu bị cuốn vào trận chiến, thì sợ là không dễ thoát thân", sắc mặt Ái Nhiễm trầm xuống, nhỏ giọng giải thích.
"Hóa ra là vậy".
Lâm Chính hiểu ra.
"Nơi này không tiện ở lại lâu, đi thôi".
Ái Nhiễm đi nhanh chân hơn.
Lâm Chính vội bám sát theo sau.
Nhưng dù Ái Nhiễm đã chọn đường vòng, thì vẫn bị chặn đường.
"Đứng lại!".
Hai bóng người bỗng xuất hiện trước mặt, chặn đường đi của bọn họ.
"To gan! Dám cướp dị hoa với núi Tề Phượng tao! Chán sống à? Bắt lấy! Nếu dám phản kháng, giết luôn không cần luận tội!".
Hai người quát, xung quanh lại có thêm bốn bóng dáng nữa. Sáu người lập tức bao vây Lâm Chính và Ái Nhiễm, đang định rút kiếm ra tay.
"Khoan đã! Tôi là người của nhà họ Dục! Chúng tôi chỉ đi qua đây chứ không có ý định cướp dị hoa, xin hãy cho tôi qua!", Ái Nhiễm vội sẵng giọng nói.
Nhưng dường như đối phương không định nhiều lời với cô ta, lập tức giơ tay đánh tới.
Lòng bàn tay bọn họ đều bôi một loại phấn quỷ dị, đây chắc chắn là phấn độc, chỉ sợ chạm vào không chết thì cũng bị liệt.
Ái Nhiễm cũng nổi giận, thấy mình nói rõ thân phận và ý đồ rồi mà đối phương vẫn không chịu bỏ qua, cô ta khẽ hừ một tiếng, giơ bàn tay thon nhỏ lên.
Vèo vèo vèo...
Châm bạc như hoa lê dầm mưa từ đầu ngón tay cô ta bắn ra xung quanh.
Những người xung quanh lập tức giơ kiếm lên đỡ.
Nhưng số châm bạc này lại dễ dàng xuyên qua thân kiếm rồi đâm vào người bọn họ.
Tất cả bọn họ lập tức run bắn lên, sau đó cơ thể thẳng tắp ngã xuống.
Lâm Chính thấy thế thì há hốc miệng.
Tất cả những người này đã tắt thở...
"Cái tôi học là y thuật giết người, một khi ra tay thì chắc chắn sẽ lấy mạng, thần y Lâm đừng sợ", Ái Nhiễm trầm giọng nói.
"Y thuật giết người? Cô chưa bao giờ dùng y thuật cứu người sao?", Lâm Chính sửng sốt hỏi.
"Người nhà họ Dục chúng tôi từ khi học y đến nay chưa từng cứu một người nào!", Ái Nhiễm lạnh lùng đáp.
"Ơ..."
Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu đã vậy thì tại sao cô không tu tập võ đạo luôn?".
"Võ đạo?", Ái Nhiễm lắc đầu: "Có những lúc giết người bằng võ đạo không tiện bằng y đạo".
Lâm Chính câm nín luôn.
"Đi thôi!".
Ái Nhiễm trầm giọng quát, nhanh chân tiến về phía trước.
Lâm Chính cũng biết tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ gặp rắc rối, nên không nhiều lời nữa, mà đi nhanh chân hơn.
Nhưng rắc rối vẫn chưa kết thúc.
"Giết người của tao mà còn muốn đi sao? Đứng lại!".
Một tiếng quát vang lên, sau đó mấy bóng người đáng sợ lao tới, đuổi theo hai người.
Vù!
Một luồng sương độc đáng sợ như vật sống phóng ra từ một cái bóng, ập về phía bọn họ.
Ánh mắt Ái Nhiễm lạnh lẽo, xoay người lại vỗ một chưởng, lòng bàn tay phóng ra khí ý huyền diệu, xuyên qua màn sương độc này.
"Phá Độc Chưởng? Là người nhà họ Dục?".
Có người nhận ra thủ đoạn của Ái Nhiễm, lập tức kêu lên thất thanh.
Mấy bóng người hạ xuống đất, vội nhìn về phía Ái Nhiễm.
"Là cô Ái Nhiễm?".
"Dục Ái Nhiễm của nhà họ Dục?".
Những tiếng nói kinh ngạc vang lên.
Một người đàn ông ăn mặc xa hoa, khuôn mặt đẹp trai, vội bước ra khỏi đám người, khuôn mặt tỏ vẻ mừng rỡ: "Cô Ái Nhiễm, không ngờ lại gặp được cô ở đây! Trùng hợp quá!".
"Tề Dương?".
Ái Nhiễm nhíu mày, hình như không muốn nhìn thấy người này lắm.
"Cô Ái Nhiễm, chuyện này là sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây? Mấy người vừa rồi của núi Tề Phượng chúng tôi... là do cô giết sao?", Tề Dương hỏi.
"Là do tôi giết! Bọn họ chặn đường tôi, còn muốn giết tôi, tôi nói rõ thân phận rồi mà không được, trong lúc cấp bách tôi chỉ đành ra tay", Ái Nhiễm bình thản nói.
"Nếu vậy thì bọn họ chết cũng không oan, ở vực Diệt Vong ai mà chẳng biết người nhà họ Dục không dễ chọc vào, chọc vào là chết, là người của tôi có mắt như mù thôi", Tề Dương không hề nổi giận, mà còn ôm quyền nói đầy tự trách: "Khiến cô Ái Nhiễm bị sợ rồi, mong cô bỏ qua cho".
Lâm Chính ở bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc.
Sao tên Tề Dương này lại có thái độ như vậy?
Lẽ nào... hắn là một cây si?