Tề Thuỷ Tâm chăm chú nhìn thần hoa Côn Bằng, đôi mắt không hề rời khỏi bông hoa như thể đang quan sát gì đó.
"Nếu so với cô ấy thì y thuật của cô ở mức nào?", Lâm Chính nhìn Tề Thuỷ Tâm rồi hỏi Ái Nhiễm.
"Thứ tôi tu luyện là y thuật để giết người, chưa từng tự đem mình so với cô ấy. Nhưng nếu có thể được phong là một trong bảy thiên tài thì chắc chắn cả thiên phú và tài năng của cô ấy đều là tuyệt thế! Tôi không dám so sánh như vậy", Ái Nhiễm lắc đầu.
"Cô thật khiêm tốn, Ái Nhiễm. Mặc dù cô lớn hơn cô ấy, nhưng cô chỉ mới ngoài hai mươi. Cô còn rất trẻ, nhưng y thuật của cô đã rất thành thạo. Tu luyện đến trình độ đó không dễ dàng. Ngay cả khi cô không nằm trong top bảy thiên tài của vực Diệt Vong, tôi vẫn cảm thấy cô rất giỏi" Lâm Chính cười nói.
Ái Nhiễm nghe vậy thì tò mò nhìn Lâm Chính: "Anh chưa từng chứng kiến y thuật của tôi, làm sao anh biết y thuật của tôi không tệ?"
"Tôi muốn nhìn rõ một người y thuật có tốt hay không, không cần đối phương trực tiếp ra tay. Chỉ cần quan sát đặc điểm của đối phương là tôi có thể biết được" Lâm Chính cười nói.
"Thật sao? Xem ra tôi đánh giá thấp anh rồi" Ái Nhiễm khẽ gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
Lúc này, Tề Dương đi tới bên cạnh một người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói vài câu.
Người đàn ông trung niên lập tức liếc nhìn Lâm Chính và Ái Nhiễm rồi đi về phía họ.
“Hân hạnh được gặp chú Tề!” Ái Nhiễm hơi cúi đầu, vẻ mặt lãnh đạm.
"Ái Nhiễm, chú đã nghe Tề Dương kể lại cả rồi. Đó không phải là lỗi của cháu. Đó là do chú không dạy dỗ tốt thuộc hạ của mình. Chú mong cháu sẽ không vì chuyện này mà giận chú", người đàn ông cười nói, trên mặt không lộ ra một tia tức giận.
“Chú Tề khách sáo rồi, là Ái Nhiễm không biết tiết chế", Ái Nhiễm đáp.
"Ha ha ha, nhà họ Dục một khi đã ra tay thì đâu có chuyện nương tay? Lần đầu tiên chú nghe nói chuyện này đó! Chuyện cũng đã xảy ra, việc chúng ta nên làm chính là giải quyết hậu quả. Chú sẽ giải quyết, việc này đến đây là kết thúc đi".
“Cám ơn chú Tề!” Ái Nhiễm lại cúi đầu nói: “Chú Tề, Ái Nhiễm còn có việc quan trọng phải xử lý, không tiện ở lâu, cháu xin phép đi trước".
"Này! Cháu đã tới đây rồi, vội vàng làm gì? Hôm nay là ngày em gái Tề Dương lại được đứng lên, cháu không muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc thần kỳ này sao?" người đàn ông trung niên cười lớn.
"Sau này Thủy Tâm hồi phục, cháu sẽ đích thân đến thăm cô ấy".
Ái Nhiễm nói, nhất quyết muốn rời đi.
Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày.
Thực chất, ông ta nhất quyết giữ Ái Nhiễm ở lại vì muốn tạo cơ hội cho Tề Dương.
Ông ta có thể nhận ra Tề Dương thích Ái Nhiễm, có điều hoa rơi hữu ý nhưng nước chảy vô tình.
Nếu không giữ được Ái Nhiễm ở lại thì Tề Dương quả thực là hết cơ hội.
Tề Dương có chút lo lắng, vội vã nháy mắt với Tề Thuỷ Tâm, muốn Tề Thuỷ Tâm giữ Ái Nhiễm lại, nhưng Tề Thuỷ Tâm cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Tề Dương bất lực.
"Tạm biệt!"
Ái Nhiễm nói, định đưa Lâm Chính rời đi.
Nhưng khi cô ấy định kéo Lâm Chính đi, cô ấy thấy Lâm Chính đang nhìn chằm chằm vào thần hoa Côn Bằng như thể bị nó hút hồn.
"Lâm thần y, thứ này mặc dù tốt, nhưng anh chắc chắn sẽ không lấy được, trừ phi anh muốn đối phó với toàn bộ cao thủ núi Tề Phượng!" Ái Nhiễm đi tới nói.
"Tôi biết đây là thứ kỳ hoa dị thảo, nhưng không thể không nói, hoa thần Côn Bằng chưa chắc có thể chữa khỏi cho Tề Thủy Tâm", Lâm Chính lấy lại tinh thần, cười nói.
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.
Mọi người sững sờ, đồng loạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Đôi mắt họ như sắp bốc hoả.