TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3331 “TÔI SẼ ĐẢM BẢO CHO ANH”.

Vẻ mặt bình thản của Ái Nhiễm cuối cùng cũng lộ ra vẻ khó tin.

Cô ta quay đầu nhìn Lâm Chính, sự kinh ngạc trong mắt vô cùng rõ rệt.

“Cô Ái Nhiễm, nghe nói nhà họ Dục các cô biết Tỏa Mệnh Thần Châm, mong cô hãy lên núi dùng Tỏa Mệnh Thần Châm bảo vệ mạng sống cho cô chủ nhà chúng tôi!”, người đàn ông trung niên quỳ xuống đất, giọng nghẹn ngào.

“Thật ra nhà họ Dục chúng tôi cũng không biết gì nhiều về loại châm pháp như Tỏa Mệnh Thần Châm. Thật không may, tôi lại không biết, vì nhà họ Dục chúng tôi tu luyện châm thuật giết người, Tỏa Mệnh Thần Châm là châm thuật cứu người được truyền lại, thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Dục đều không tu luyện. Các người tìm tới tôi… e là tìm sai người rồi…”, Ái Nhiễm thở dài, nói.

“Cái gì?”.

Người đàn ông trung niên mở to mắt, sững sờ nhìn Ái Nhiễm, một lúc lâu sau mới run run nói: “Nói vậy… cô chủ nhà chúng tôi vô vọng rồi?”.

“Cũng không thể nói vậy… Tôi còn một cách, thế này, chú hãy quay về nói với bọn họ đưa Thủy Tâm đến nơi an toàn trước, chuẩn bị dụng cụ, tôi sẽ đến cứu chữa ngay”, Ái Nhiễm nói.

“Cô Ái Nhiễm có cách cứu chữa sao?”, người đàn ông trung niên ngạc nhiên, kích động nói.

“Có lẽ có thể thử xem!”.

“Được! Được! Nếu vậy chúng tôi sẽ chờ cô Ái Nhiễm ở trên núi, người của núi Tề Phượng chúng tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ công ơn của cô!”.

Người đàn ông trung niên run rẩy nói, quỳ xuống dập đầu với Ái Nhiễm, sau đó quay người chạy đi.

“Cô cứu được sao?”.

Lâm Chính thờ ơ nhìn Ái Nhiễm.

“Không cứu được, nhưng tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ cứu được”, Ái Nhiễm lập tức quay người lại, nghiêm túc nhìn Lâm Chính.

“Tôi không hề nói tôi cứu được”, Lâm Chính nhún vai, cười đáp: “Tôi chỉ nhận ra được Huyễn Bách Thảo, không hề biết gì về dược tính và gốc rễ của nó. Tất cả hiểu biết của tôi đều bắt nguồn từ bách khoa toàn thư, bây giờ cô để tôi đi thực hành chữa trị một người bệnh nặng?”.

“Tôi không lấy anh ra đùa, thần y Lâm, tôi nghiêm túc đấy”, Ái Nhiễm hạ giọng nói.

“Nhưng cô lấy tính mạng của em gái cô ra đùa”, Lâm Chính lắc đầu.

“Thần y Lâm, anh có thể nhìn ra được vấn đề của em gái tôi, chắc chắn cũng có cách chữa trị. Tôi xin lỗi anh vì sự vô tri và cuồng vọng của tôi lúc trước, cầu xin anh ra tay cứu em gái tôi”, Ái Nhiễm vội vàng hành lễ, thái độ trở nên thành khẩn.

Lâm Chính lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Cô Ái Nhiễm, không phải tôi không muốn chữa, mà là tôi thực sự không nắm chắc cho lắm! Nếu chữa khỏi thì không sao, nếu không chữa khỏi, người của núi Tề Phượng sẽ trách tội tôi, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ gặp rắc rối lớn hay sao?”.

“Tôi sẽ đảm bảo cho anh”.

“Nhưng vậy thì có ích lợi gì cho tôi? Tôi không chữa thì còn nhàn, chữa rồi lại có rắc rối, tôi cần gì phải thò chân vào vũng nước đục này?”, Lâm Chính lắc đầu cười nói.

Ái Nhiễm suy nghĩ trong giây lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Nếu tôi nói núi Tề Phượng dâng tặng một vật làm thù lao thì anh có đồng ý chữa không?”.

“Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết chuyện của thiên kiêu hạng nhất, những thứ khác không có chút hấp dẫn nào đối với tôi”.

“Nếu là vật có ích lợi rất lớn cho lần hành động này của anh thì sao?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Vật gì?”.

“Thần y Lâm, anh có từng nghe nói tới Tiêu Dao Thần Tán chưa?”, Ái Nhiễm nói.

“Tiêu Dao Thần Tán? Đó là cái gì?”, Lâm Chính mù mịt.

Ái Nhiễm lại trịnh trọng nói: “Đó là chí bảo có một không hai của núi Tề Phượng! Nếu dùng vật này, nó có thể giúp anh đóng tất cả huyệt đạo trong thời gian ngắn!”.

“Cái gì?”.

Lâm Chính gần như la lên.

Đọc truyện chữ Full