TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3332 “ĐÓ LÀ CÔ ÁI NHIỄM!”.

Đóng tất cả các huyệt đạo?

Đồng nghĩa cũng đóng cả tử huyệt trên người mình!

Nếu là ở thế tục, có lẽ vật này cũng không có giá trị gì cao. Nhưng ở vực Diệt Vong nơi nơi toàn là người theo y thuật, đây chẳng khác nào là thần dược.

Bởi vì có thuốc này, bất kì châm bạc và chỉ pháp nào của đối thủ đều sẽ thất hiệu, thậm chí có thể hoàn toàn miễn dịch một phần độc tố!

Nếu vậy thì dù Lâm Chính có đối mặt với Thánh Quân Diệp Viêm cũng có phần thắng rất cao!

Diệp Viêm là y võ cái thế, nếu khiến châm bạc và chỉ pháp của hắn biến thành vô dụng cũng có nghĩa đã thắng một nửa! Giết chết thiên kiêu hạng nhất cũng sẽ dễ như trở bàn tay!

“Thật sự… có thứ thuốc thần kỳ như vậy sao?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm Ái Nhiễm, ánh mắt cháy bỏng, hỏi.

“Nếu thần y Lâm không tin, tôi có thể nói người của núi Tề Phượng lấy Tiêu Dao Thần Tán ra cho anh giám định phẩm cấp”, Ái Nhiễm nói.

“Được! Nếu vậy thì tôi có thể thử xem. Nhưng tôi phải nói rõ, nếu không chữa được cho cô Tề Thủy Tâm, người của núi Tề Phượng cũng không được trách tôi”, Lâm Chính nói.

Anh không muốn gặp rắc rối, còn chưa giải quyết thiên kiêu hạng nhất mà lại gặp rắc rối ở núi Tề Phượng thì lợi bất cập hại.

“Yên tâm, tôi sẽ nói rõ với người của núi Tề Phượng, dù không cứu được cũng không được trách anh”.

“Vậy thì tốt”.

Lâm Chính gật đầu.

“Vậy, thần y Lâm, chúng ta mau mau lên núi đi”, Ái Nhiễm nói, sau đó quay người đi.

“Chờ đã”, Lâm Chính lại hô lên.

Ái Nhiễm dừng bước, nhíu mày nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh cũng là người học y, chắc anh biết bệnh không thể để lâu, càng lâu sẽ thành tật. Bây giờ tình hình của Thủy Tâm cấp bách như vậy, đến chỗ em ấy chữa trị cho em ấy sớm được chừng nào thì sẽ có hi vọng chữa khỏi nhiều chừng ấy, không phải sao?”.

“Cô Ái Nhiễm, nói vậy cũng không sai, nhưng vấn đề là bên cạnh Tề Thủy Tâm có nhiều người của núi Tề Phượng như vậy, tôi đến đó chữa trị chưa chắc bọn họ đã chịu cho tôi làm”, Lâm Chính lắc đầu.

“Đã là lúc nào rồi, anh đừng lo lắng mấy chuyện đó, tôi sẽ bảo đảm cho anh được an toàn và thuận lợi chữa trị, anh cứ yên lâm”, Ái Nhiễm khẽ gắt lên.

“Được thôi, cô Ái Nhiễm đã nói vậy rồi thì chúng ta đi thôi”.

Lâm Chính bất đắc dĩ đáp.

Hai người vội vã lên núi.

Lúc này, trên núi vô cùng hỗn loạn.

Khắp nơi toàn là tàn tích chiến đấu, mặt đất chứa đầy máu me và thi thể.

Hiển nhiên, cuộc tranh đoạt Huyễn Bách Thảo đã dẫn đến nhiều trận chém giết, nhưng bên thắng lợi vẫn là núi Tề Phượng.

Còn Tề Thủy Tâm thì được đặt nằm ở một tảng đá bên núi.

Một vài người của núi Tề Phượng đang châm cứu cho cô ta.

Nhưng rất rõ ràng, những cây châm bạc này vô hiệu với Tề Thủy Tâm.

Tề Thủy Tâm có vẻ đã rơi vào hôn mê, nằm im trên tảng đá. Khuôn mặt tinh xảo không có chút sắc máu, khóe miệng lại sót một chút máu màu đen, nhìn là biết đã trúng độc.

“Nấu thuốc xong rồi!”.

Lúc này, một người của núi Tề Phượng bưng chén thuốc còn bốc khói đi đến.

“Rót vào đi, nhanh!”.

Ông hai Tề ở cạnh sốt ruột nói.

“Không được!”.

Lâm Chính vừa đuổi đến, thấy vậy lập tức hô lên.

Ái Nhiễm nghe vậy cũng hét lên: “Không được cho em ấy uống thuốc!”.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn.

“Đó là cô Ái Nhiễm!”.

“Cô Ái Nhiễm đến rồi! Tốt quá rồi!”.

“Cô Thủy Tâm được cứu rồi!”.

Người của núi Tề Phượng vô cùng kích động.

“Vì sao không được dùng thuốc? Đây là thuốc bảo vệ tính mạng!”, ông hai Tề nhíu mày, hỏi Ái Nhiễm.

Ái Nhiễm ngây người, không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành nhìn sang Lâm Chính.

“Tuy thuốc này có công hiệu bảo vệ tính mạng, nhưng dược tính của nó và Huyễn Bách Thảo tương khắc, không những không bảo vệ được tính mạng mà còn lấy mạng của cô Thủy Tâm, cho nên không được cho cô ấy uống”, Lâm Chính đi thẳng tới, đáp lại.

Nói xong, mọi người đều nhìn chằm chằm Lâm Chính, vẻ mặt khó coi.

“Cô Ái Nhiễm, nói vậy là… không được cho em gái tôi dùng thuốc không phải ý của cô, mà là ý của tên kia?”, Tề Dương quay đầu, mở to mắt nhìn Ái Nhiễm, hỏi.

Ái Nhiễm do dự một lúc rồi gật đầu.

“Bậy bạ!”.

Ông hai Tề gần như nổi giận ngay lập tức, quát lên thành tiếng.

Đọc truyện chữ Full