TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3336 KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ CẬU TA LÀM CÀN NỮA”.

“Chú hai, thế này thì quá đáng lắm rồi. Cháu nhờ Lâm Chính ra tay cũng là vì hi vọng anh ta có thể cứu được Băng Tâm, nhưng đó không phải lý do để mọi người ép Lâm Chính. Nếu mọi người không nỡ tặng Tiêu Dao Thần Tán thì để cháu bảo Lâm Chính không làm gì nữa. Hà tất phải ép người chứ”, Ái Nhiễm giận lắm, cô ta lạnh lùng nhìn ông hai Tề. Dù đối phương là trưởng bối thì lúc này Ái Nhiễm cũng không sợ.

“Hợp tác là cả hai bên, cậu ta muốn có Tiêu Dao Thần Tán thì cũng phải biết chấp nhận bị trừng phạt nếu chữa trị thất bại.Trên đời này làm gì có chuyện tốt nào mà không có rủi ro. Cháu tìm được không?”, ông ta nói bằng vẻ vô cảm.

Đôi mắt Ái Nhiễm đanh lại. Cô ta vẫn còn muốn nói gì đó. Thế nhưng Lâm Chính đã lên tiếng: “Tôi đồng ý với lời của ông”

Cái gì?

Ái Nhiễm quay qua nhìn thì thấy Lâm Chính vẫn đang phối hợp các loại thuốc. Anh nói: “Tôi có thể hứa với ông, nếu tôi không chữa được cho Tề Thủy Tâm thì tôi sẽ chấp nhận trừng phạt”.

“Cậu nói thật chứ?”, ông ta lập tức hỏi lại.

“Tôi làm việc chưa bao giờ nói hai lời. Còn ông, ông có thể đảm bảo đưa cho tôi Tiêu Dao Thần Tán sau khi tôi chữa khỏi cho cô ấy hay không?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta và hỏi.

Ông hai Tề lấy ra một chiếc lọ nhỏ giơ lên cao: “Tiêu Dao Thần Tán ở chỗ tôi. Anh tôi sợ lần này hành động gặp phải bất trắc nên đã đưa tôi cầm để đối phó với đám đại y kia. Tôi có thể đảm bảo với cậu, nếu như cậu chữa khỏi cho con bé thì Tiêu Dao Thần Tán là của cậu”.

“Được, vậy thì mời mọi người im lặng cho”, Lâm Chính cười điềm đạm và tiếp tục công việc.

Ông hai Tề ngồi một bên quan sát.

Ái Nhiễm định ngăn lại. Ý ban đầu của cô ta vốn không phải thế này, cô ta thật không ngờ người của núi Tề Phượng lại ép người như thế.

Cô ta định giải thích với Lâm Chính. Thế nhưng những thấy dáng vẻ của anh thì cô ta đành từ bỏ.

“Thần y Lâm, để xem anh có thể mang tới cho tôi niềm vui gì vậy”, Ái Nhiễm lầm bầm.

Những loại dược liệu anh dùng đều là dược liệu mà vực Diệt Vong có. Cách xử lý của anh cũng vô cùng đặc biệt. Nói cách khác anh khiến họ cảm thấy hoang mang. Nhìn cách làm của anh mà đám đông cảm thấy tức lắm.

“Chú hai, cháu cảm thấy có gì đó không ổn, gã này…có vẽ như không biết gì về dược liệu hết…anh ta…có thể chữa trị được cho Thủy Tâm không?”, Tề Dương trố mắt hỏi.

“Ông Hai, tôi thấy cách làm của người này không giống người có y thuật cao siêu, nói không chừng còn hại tới tính mạng của tiểu thư thì hỏng bét”.

“Ông Hai, cần lập tức ngăn cậu ta lại”

“Không được để cậu ta làm càn nữa”.

“Ông hai”.

Đám đông run rẩy hét lớn, họ thật chỉ muốn lao lên ngăn đối phương lại. Thế nhưng sắc mặt của ông hai Tề vẫn lạnh như băng. Ông ta chỉ nhìn Ái Nhiễm: “Rốt cuộc, kẻ này có biết y thuật không vậy?”

“Chắc chắn là biết”, Ái Nhiễm trầm giọng.

“Vậy sao cách xử lý dược liệu của cậu ta trông chật vật thế?", ông ta hỏi tiếp.

Ái Nhiễm tỏ ra do dự: “Có lẽ…chắc là do lần đầu…”

Nghe thấy vậy đám đông nín lặng.

Đọc truyện chữ Full