TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3337 “TỔNG HỢP SAO?”

Lần đầu tiên xử lý dược liệu…Vậy tức là người này lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ dược liệu này sao?

Người của núi Tề Phượng sắp sụp đổ tới nơi rồi. Một người lần đầu tiếp xúc với dược liệu mà dám thề là sẽ dùng chúng để chữa trị cho Tề Thủy Tâm? Vậy khác gì lấy mạng sống của cô gái ra để đặt cược?

Người nhà họ Tề quay qua nhìn ông hai Tề, tất cả đều bặm môi, siết nắm đấm như muốn hành động tới nơi. Chỉ cần ông hai Tề hạ lệnh là họ sẽ xé banh xác Lâm Chính ra ngay. Thế nhưng…ông hai Tề không hề đưa ra bất kỳ mệnh lệnh gì.

Ông ta nhắm mắt, nói với Ái Nhiễm: “Nhóc, nếu như cậu ta thất bại thì chú sẽ không trách cháu, nhưng…cả nhà họ Tề…sợ rằng cả nhà họ Tề sẽ đổ hết tội lên đầu cháu đấy. Tới khi đó cháu đừng trách chú, vì dù sao chuyện này nghe cũng quá hoang đường”.

Nếu ông ta biết sự việc thành ra thế này thì ban đầu ông ta đã không đồng ý rồi.

Giờ đã muộn mất…

Ái Nhiễm không nói gì. Cô ta biết giờ có nói gì cũng là thừa. Giờ điều có thể làm là cầu nguyện. Cầu nguyện cho kỳ tích xảy ra, cầu nguyện cho Lâm Chính có thể chữa khỏi cho Tề Băng Tâm.

Một lúc sau, Lâm Chính đã xử lý xong dược liệu và bắt đầu sắc thuốc. Người của núi Tề Phượng chuẩn bị đủ mọi thứ.

Đúng là người của vực Diệt Vong, dù có ra ngoài thì cũng mang theo các công cụ sắc thuốc để có thể dùng khi cần.

Mặc dù cách phối thuốc của anh có vẻ khó khăn nhưng khi luyện thuốc thì khác. Điều này khiến người của núi Tề Phong không dám lên tiếng nữa.

Thế nhưng họ vẫn cảm thấy lo lắng. Dù sao thì phối thuốc kém mà sắc thuốc giỏi cũng có tác dụng gì chứ? Giống như việc xây nhà, móng không xây tốt thì dù tòa nhà có thiết kế đẹp cũng sẽ sụp cả thôi.

Đám đông nhìn chăm chăm. Họ bặm môi, dán mắt vào và siết chặt nắm đấm. Cứ thế tầm nửa tiếng, Lâm Chính cho Tề Thủy Tâm uống thuốc và lại châm cứu. Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc.

“Xong rồi”, Lâm Chính thở phào. Anh thu đồ nghề lại và mỉm cười.

“Xong rồi sao?”, Tề Dương bước tới nhìn sắc mặt của em gái, phát hiện không có sự thay đổi gì bèn chau mày.

“Đúng, kết thúc rồi, theo như quy định thì các người nên làm theo hiệp định, đưa Tiêu Dao Thần Tán cho tôi rồi đấy”, Lâm Chính mỉm cười.

Ông hai Tề nhìn chăm chăm Tề Thủy Tâm và trầm giọng: “Tình hình của Thủy Tâm thế nào chúng tôi vẫn chưa nắm rõ. Cậu muốn có Tiêu Dao Thần Tán thì đợi chúng tôi kiểm tra đã rồi tính”.

“Được! Các người có thể kiểm tra luôn tình hình của cô ấy. Có điều tôi phải giải thích trước, bởi vì do thuốc tôi điều chế là thuốc tổng hợp nên giờ mọi người kiểm tra cũng sẽ không thấy lạc quan. Đợi một lúc nữa thì tình hình của cô ấy sẽ có biến chuyển rất tốt”, Lâm Chính nói.

“Tổng hợp sao?”, Ái Nhiễm

“Độc tố trong người cô Thủy Tâm là do dùng nhầm. Sau đó người của núi Tề Phượng lại cho cô ấy sử dụng quá nhiều thứ dược liệu khác nữa. Những loại dược liệu họ cho cô ấy dùng không phải là không có tác dụng nhưng lại tạo ra kết quả không như mong muốn. Vậy nên mới không thể chữa khỏi được cho cô ấy. Chỉ cần tầm 10 phút nữa là cô ấy sẽ hồi phục”, Lâm Chính cười nói: “Đồng thời tôi sẽ kê thêm một đơn thuốc nữa cho cô ấy. Để cô ấy có thể thấp thụ được dược lực của các Huyễn Bách Thảo. Như vậy, cơ thể đang bị liệt của cô ấy sẽ dần hồi phục và sau đó là sẽ khỏi giống như người bình thường”.

“Thật sao?”

Ái Nhiễm nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên: “Nếu đúng như vật thì thật sự phải cảm ơn anh rồi”.

“Tôi cũng vì Tiêu Dao Thần Tán thôi”, Lâm Chính mỉm cười.

Đọc truyện chữ Full