Nghe Lâm Chính nói vậy mọi người bèn nhìn nhau với vẻ bán tín bán nghi. Ông hai Tề bước tới đích thân kiểm tra cho Tề Thủy Tâm. Sau khi kiểm tra, ông ta tái mặt.
“Chú hai, tình hình của Thủy Tâm thế nào rồi?”, Tề Dương vội nói.
“Căn bản không có sự biến chuyển nào hết”, ông ta nói.
“Cái gì?”, người núi Tề Phượng bàng hoàng.
“Chú hai, 10 phút cũng không phải là quá dài, chúng ta đợi 10 phút đi”, Ái Nhiễm nói.
“Được, chú đợi 10 phút”, ông hai Tề gật đầu.
Đúng lúc này...Tề Thủy Tâm đột nhiên co giật. Sau đó cô ta há hốc miệng, nôn ra một ngụm máu tươi. Người núi Tề Phượng tái mặt, vội vàng chạy tới.
“Em gái”, Tề Dương tái mặt, vội lao tới không ngừng gọi tên Thủy Tâm. Cơ thể cô gái phập phồng, máu ứa ra từ miệng.
Đại phu của nhà họ Tề vội bắt mạch. Một lúc sau, ông ta cũng như kẻ mất hồn: “Ông hai, mạch của tiểu thư yếu lắm, sắp ngừng lại rồi”.
Ông hai Tề đanh mặt, vội bước tới nhìn chăm chăm Tề Thủy Tâm. Thế nhưng cô gái đột nhiên mở mắt nhìn mọi người dau đó bắt đầu ngừng nôn và lại nằm bất động.
Đám đông nín thở. Đại phu vội vàng bắt mạnh lần nữa, lần này ông ta run rẩy nói: “Chết...rồi”.
“Cái gì?”, đám đông bàng hoàng. Ái Nhiễm cũng thất kinh. Tề Thủy Tâm...chết rồi sao.
“Khốn nạn”, Tề Dương không nhịn được nữa, quay qua gầm lên với Lâm Chính: “Trả lại em gái cho tôi”.
Nói xong hắn đấm Lâm Chính. Cú đấm có cả bộ độc. Thế nhưng Ái Nhiễm đã tung một chưởng đẩy lùi cú đấm lại.
Tề Dương bị chính bột độc của mình ập ngược lại. Hắn ho khù khụ, phẫn nộ nhìn Ái Nhiễm: “Ái Nhiễm, cô làm gì vậy? Anh ta giết chết em gái của tôi, mà cô còn bảo vệ anh ta sao?”
“Tề Dương, anh vội cái gì, để tôi đi hỏi Lâm Chính”.
Ái Nhiễm hừ giọng, sau đó nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Thần y Lâm, chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì là chuyện gì?”, Lâm Chính nhìn cô ta: “Không phải tôi nói rồi sao, đợi 10 phút là được”.
“Nhưng người đã....”
“Vẫn là câu nói đó của tôi, đội 10 phút là được. Chúng ta cần kết quả chứ không phải quá trình”, Lâm Chính nói.
Ái Nhiễm khựng người, không biết phải nói gì. Người của núi Tề Phượng cũng không thể ngồi yên được nữa, họ mất kiểm sao, lao về phía Lâm Chính.
“Khốn nạn, đáng chết”.
“Tôi phải giết chết cậu, đòi lại mạng cho tiểu thư”.
“Xử lý cậu ta đi”.
Tiếng hét phẫn nộ vang lên không ngớt, tất cả đều lao tới. Lâm Chính đanh mặt nhìn bọn họ sau đó nhìn ông hai Tề: “Ông hai Tề, ông mặc kệ bọn họ sao?”
Lúc này ông ta bỗng nhiên quay mặt đi. Rõ ràng là ông ta cũng đã tức giận. Ông ta ngầm đồng ý cách làm của đám người kia.
Lâm Chính hừ giọng: “Tôi ra tay cứu tiểu thư nhà các người mà các người lại lấy ơn báo oán. Xem ra các người định lật mặt thật rồi. Quả nhiên không thể tin tưởng các người được. Coi như là tôi nhận được một bài học”.
“Bớt nói nhảm lại”, Tề Dương cũng lao lên, hắn phóng hàng trăm cây trâm bạc trong tay về phía Lâm Chính.
Lâm Chính đanh mắt: “Anh cho rằng tôi dễ bị ức hiếp như vậy à?”
Nói xong, anh cũng lao tới.