Thiên kiêu hạng nhất lại chết như vậy.
Lâm Chính không ngờ người mình tốn bao tâm tư muốn đi ám sát lại bị người ta hiểu lầm thành người mình muốn cứu mà giết chết…
Thế này ai mà ngờ được…
Lâm Chính mở to hai mắt, đầu óc chấn động, không biết nên suy nghĩ thế nào.
Diệp Viêm ở bên trong chậm rãi đặt quả tim đó xuống, sau đó vuốt mắt thiên kiêu hạng nhất, rồi lại xé áo trên người mình ra, cầm con dao rạch vị trí tim mình.
Lưỡi dao sắc bén nhẹ nhàng cắt vào da thịt.
Máu đỏ chảy ra.
Nhưng hắn không cảm thấy đau, ngược lại hắn mở vết thương đã rạch ra, để tim mình lộ ra ngoài không khí.
“Bạn tôi ơi, cậu yên tâm, ý chí của cậu, lý tưởng của cậu, thù hận của cậu, tôi sẽ kế thừa mọi thứ của cậu, cậu hãy an nghỉ”.
Diệp Viêm bình tĩnh nói, sau đó chậm rãi đưa tim của thiên kiêu hạng nhất về phía tim mình.
Hắn đang làm gì?
Chẳng lẽ hắn định ghép tim của thiên kiêu hạng nhất cho mình?
Không thể nào! Tim của hắn rõ ràng vẫn còn đó.
Một người sao có thể có hai trái tim?
Tuyệt đối không thể!
Đợi đến khi Diệp Viêm đặt tim vào trong, may vết thương ở ngực lại, đồng thời đâm châm bạc lên cơ thể mình, chuẩn bị uống cạn chén thuốc đặt ở bên cạnh.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Diệp Viêm ngồi khoanh chân tại chỗ.
Thịch!
Thịch!
Thịch…
Từ đầu tới cuối chỉ mất mười mấy giây, bên tai Lâm Chính lại xuất hiện tiếng tim đập mới!
Bên trong cửa có hai tiếng tim đập.
Hơn nữa, hai tiếng tim đập này đều đến từ Diệp Viêm!
Tim của thiên kiêu hạng nhất thật sự vẫn còn đập…
Hắn ghép tim thành công rồi sao?
Không! Chắc chắn không phải ghép, ghép thì sao có thể đơn giản như vậy? Hơn nữa, cơ thể của Diệp Viêm cũng không đủ điều kiện cấy ghép.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất!
Ký sinh!
Hơn nữa, đây không phải ký sinh bình thường mà là một cách lợi dụng, trái tim này ký sinh trong người Diệp Viêm sẽ cung cấp sức mạnh cho Diệp Viêm!
Một lúc sau, Diệp Viêm đứng lên lại lần nữa. Hắn nhìn thiên kiêu hạng nhất đã lạnh đi ở trên giường, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, anh cũng nhìn đủ lâu rồi, vào đây ngồi đi!”.
Hắn vừa dứt lời, cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra.
Lâm Chính kinh ngạc, vận chuyển khí kình toàn thân, cảnh giác nhìn Diệp Viêm, đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng Diệp Viêm không để lộ sự thù địch nào, ngược lại vẫn chỉ nhìn thi thể của thiên kiêu hạng nhất, nói: “Thần y Lâm, bạn tôi vừa mới qua đời, tâm trạng tôi hơi rối, đón tiếp không chu đáo, mời anh cứ tự nhiên”.
Lâm Chính sững sờ, cảm nhận được Diệp Viêm thật sự không hề có ý thù địch gì, cũng không có ý định vận chuyển khí kình để chém giết, không khỏi tò mò.
“Anh biết tôi tới đây từ lúc nào?”.
“Khi cô gái tên Ái Nhiễm kia đến xin chữa bệnh là tôi đã biết”.
“Vậy sao? Cô ấy đã lộ sơ hở?”.
“Không, biểu hiện của cô ta rất hoàn hảo, không có sơ hở nào”.
“Vậy làm sao anh biết sự có mặt của tôi?”.
“Chỉ là suy đoán”.
“Suy đoán?”.
“Tôi đoán anh chắc chắn sẽ đến đây giết thiên kiêu hạng nhất trừ cỏ tận gốc, cho nên chỉ cần có người đến Thiên Thần Điện này thì chắc chắn đó là anh. Có lẽ anh không biết, đã tròn ba năm không có ai đến thăm Thiên Thần Điện của tôi”, Diệp Viêm khẽ đáp.
“Thế nên chỉ cần có người đến tìm anh thì chắc chắn là do tôi sắp xếp, đúng không?”, Lâm Chính nghiêm túc hỏi.
“Không sai”, Diệp Viêm gật đầu.
Lâm Chính căng thẳng.
Người này… e là không dễ đối phó.