Hắn đã biết đến sự tồn tại của mình, e rằng xung quanh Sinh Tử Điện cũng có mai phục, lúc này không thể chiến đấu, phải nghĩ cách rút lui.
Lâm Chính suy nghĩ, ánh mắt dao động, tìm đường lui.
Nhưng Diệp Viêm như đã nhìn thấu tất cả, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, anh không cần lo, hôm nay tôi sẽ không giết anh”.
“Thế sao?”, Lâm Chính giả vờ bình tĩnh.
“Tôi nói rồi, bạn tôi vừa qua đời, tâm trạng tôi hơi rối. Hôm nay tôi chỉ muốn ở bên cạnh bạn tôi, tôi không muốn giết bất cứ ai, nếu không, anh đã không đi vào đây được”, Diệp Viêm nói, trong mắt ánh lên vẻ bi thương.
“Nếu anh đã không nỡ xa Long Thiên Tử thì sao lại không cứu hắn? Với y thuật của anh muốn cứu sống hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi chỉ cho cậu ấy sự giải thoát, tôi chỉ… không muốn để cậu ấy đau khổ thêm nữa”.
Diệp Viêm ngẩng đầu lên, bình thản nhìn Lâm Chính: “Anh biết không? Thật ra cái chết là kết thúc của mọi chuyện, mọi buồn phiền mọi khổ sở trên thế gian chỉ cần chết là sẽ được giải thoát. Cậu ấy thua anh, tôn nghiêm bị anh đạp nát, tín ngưỡng hoàn toàn sụp đổ, lý tưởng của cậu ấy cũng bị hủy diệt. Từ lúc cậu ấy thất bại, cậu ấy đã định sẵn sẽ phải đau khổ. Nếu tôi cứu sống cậu ấy thì cuộc sống sau này của cậu ấy sẽ chỉ còn một chuyện. Đó là tìm anh trả thù, tìm lại những gì đã mất. Nhưng trước khi cậu ấy trả thù thành công, cậu ấy sẽ chìm đắm trong đau khổ vô tận! Vì vậy, tôi chỉ đành để cậu ấy ra đi một cách thanh thản! Bởi vì tôi biết cả đời này cậu ấy sẽ không thể trả được thù”.
Lâm Chính kinh ngạc, lập tức hỏi: “Anh có thể nhìn ra?”.
“Bởi vì… thiên phú của anh cao hơn cậu ấy quá nhiều”, Diệp Viêm nói.
“Anh lại… có thể nhìn thấu thiên phú của tôi?”, Lâm Chính cảm thấy sống lưng mình lạnh toát.
Diệp Viêm giống như đã tìm hiểu mọi thứ về mình từ lâu.
Chẳng lẽ cả chuyện này mà hắn cũng có thể nhìn thấu?
“Khi tôi đưa Long Thiên Tử về đây, tôi đã biết cả đời này cậu ấy cũng không thể trả thù thành công! Vì vậy, tôi chỉ đành để cậu ấy rời đi, giúp cậu ấy giải thoát”.
Diệp Viêm thủ thỉ, vẻ mặt vẫn bi thương.
“Nhưng vì sao anh lại đặt tim hắn vào cơ thể anh? Theo tôi thấy, có lẽ anh không chỉ muốn đặt tim hắn vào cơ thể, mà cả lục phủ ngũ tạng lẫn tứ chi của hắn, anh cũng sẽ bảo tồn trong cơ thể anh đúng không?”, Lâm Chính nhìn những dụng cụ ở xung quanh, lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ kế thừa ý chí của cậu ấy, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện cả đời của cậu ấy, tôi sẽ tính sổ từng kẻ địch một của cậu ấy, cho nên tôi muốn đưa cậu ấy theo, để cậu ấy chứng kiến tất cả”, Diệp Viêm lắc đầu đáp.
“Trong cơ thể anh giấu một phần cơ thể khác… Anh là quái vật sao?”, Lâm Chính nghiến răng nói.
“Mỗi người chúng ta đều là quái vật khiến người ta buồn nôn. Chúng ta không cảm thấy bản thân mình buồn nôn là vì chúng ta chưa bao giờ nhìn rõ chính mình”, Diệp Viêm nhỏ giọng nói.
Lâm Chính nhíu mày, im lặng trong chốc lát, nói: “Nếu phải tính sổ, vậy thì từ bây giờ trở đi, tôi cũng sẽ thành kẻ địch của anh nhỉ?”.
“Phải, nhưng anh yên tâm, anh sẽ có cơ hội sống thêm một thời gian nữa. Bởi vì anh là kẻ địch cuối cùng của cậu ấy lúc còn sống, cho nên tôi sẽ giải quyết anh cuối cùng. Trước đó, tôi sẽ lần lượt giết hết tất cả kẻ thù của cậu ấy, để các người xuống suối vàng làm bạn với cậu ấy”, Diệp Viêm nói.
“Vậy thì… có phải bây giờ tôi có thể ra tay với anh rồi không?”.
Lâm Chính quơ bàn tay, lấy Hồng Mông Long Châm ra.
“Đó là tự do của anh, cứ làm theo cách nghĩ của anh đi, không ai trách anh đâu!”, Diệp Viêm bình thản nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi thiên kiêu hạng nhất, hoàn toàn không chú tâm đối đãi Lâm Chính.
Lâm Chính không lên tiếng nữa, im lặng trong chốc lát.
Đột nhiên!
Vèo!
Anh lao về phía Diệp Viêm nhanh như chớp, khí kình đáng sợ cuồng bạo giống như một thanh trường thương, phóng tới theo nắm đấm của Lâm Chính.
Trong nháy mắt, dường như cả Sinh Tử Điện đều rung chuyển.
Khi nắm đấm đó sắp sửa đến gần Diệp Viêm.
Ầm!
Diệp Viêm vung tay vững vàng giữ chặt lấy nắm đấm của Lâm Chính.
Quyền mang đáng sợ tuôn ra từ lòng bàn tay anh, điên cuồng khuấy động tất cả mọi thứ trong đại điện, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể qua được bàn tay của hắn.
Lâm Chính mở to mắt, không tin được nhìn bàn tay đó.
“Sức mạnh này… có cả khí kình của thiên kiêu hạng nhất?”, Lâm Chính thốt lên.
“Tôi đã nói rồi, tôi kế thừa ý chí của cậu ấy! Mọi thứ của cậu ấy đều vận chuyển trong cơ thể tôi, trường tồn trong cơ thể tôi! Thần y Lâm, tôi biết anh rất mạnh, nhưng bây giờ anh phải đối mặt với hai phần sức mạnh của tôi và Long Thiên Tử, anh… không thắng được tôi đâu!”, Diệp Viêm khẽ giọng nói.