Lâm Chính không tin nổi mở to mắt nhìn.
Anh không rõ thực lực y võ của Thánh Quân Diệp Viêm mạnh đến mức nào, nhưng thực lực Diệp Viêm kết hợp với thiên kiêu hạng nhất thì chắc chắn anh không đỡ nổi.
Đối phó với thiên kiêu hạng nhất, Lâm Chính đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực, phần lớn còn dựa vào y võ của mình. Bây giờ Diệp Viêm có mọi thứ của thiên kiêu hạng nhất, còn có y thuật sâu không lường được, ưu thế của Lâm Chính hoàn toàn mất hết. Dù là sức mạnh phi thăng Diệp Viêm cũng không sợ, dù sao bản thân thiên kiêu hạng nhất cũng đã có sức mạnh phi thăng.
Nhưng Lâm Chính không muốn từ bỏ.
Nếu hôm nay không thể diệt trừ mối họa tiềm ẩn là Diệp Viêm, sau này đợi hắn hoàn toàn hấp thu sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất, tìm tới Giang Thành thì sẽ càng phiền phức.
Do đó, Lâm Chính khẽ gầm lên, hội tụ sức mạnh lại lần nữa, sử dụng sức mạnh phi thăng đánh về phía Diệp Viêm.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Sức mạnh phi thăng đáng sợ điên cuồng đánh vào lòng bàn tay Diệp Viêm.
Thế nhưng bất kể anh có tấn công thế nào cũng không thể phá tan phòng ngự của Diệp Viêm.
Diệp Viêm không hề bị lay động, chỉ thương tiếc nhìn thiên kiêu hạng nhất nằm trên giường. Dường như từ đầu tới cuối hắn không đặt Lâm Chính vào trong mắt.
Lâm Chính lại vung tay đánh ra, hai mắt dữ tợn, tập trung toàn bộ sức mạnh, đồng thời sử dụng châm khí tạo thành từ khí kình dồi dào châm lên huyệt đạo quanh người, tăng cường thực lực.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
…
Tiếng khí nổ dữ dội giống như bom đạn liên tục vang lên.
Mọi thứ trong phòng bị nổ tung.
Toàn bộ Sinh Tử Điện lung lay không ngừng, giống như thuyền con trong gió bão.
Cao thủ của Thiên Thần Điện ở bên ngoài lao vọt về phía trung tâm Sinh Tử Điện, cũng là căn phòng mà Diệp Viêm và Lâm Chính đang ở.
Trong nháy mắt, nơi này đã bị bao vây kín kẽ.
Vô số cao thủ của Thiên Thần Điện nhắm vào Lâm Chính, chuẩn bị ra tay, khống chế anh.
“Cút hết ra ngoài!”.
Đúng lúc này, Diệp Viêm đột nhiên khẽ quát lên.
Chỉ một câu đơn giản, tất cả người của Thiên Thần Điện đều không dám thắc mắc, nhanh chóng rút lui.
Trong nháy mắt, cả Sinh Tử Điện không còn một ai.
Lâm Chính lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Không ngờ người của Thiên Thần Điện lại phục tùng mệnh lệnh của Diệp Viêm nghiêm như vậy, hơn nữa năng lực chấp hành cũng mạnh đến vậy…
“Đừng hiểu lầm, thần y Lâm, tôi để bọn họ đi chỉ là không muốn để bọn họ quấy nhiễu bạn tôi yên nghỉ”, Diệp Viêm nói.
“Đương nhiên, nếu anh muốn tiếp tục tấn công, tôi cũng sẽ không ngăn cản anh. Tôi đã nói hôm nay tôi không động đến anh, anh có thể tấn công thoải mái. Đương nhiên, tôi hi vọng anh có thể dành chút sức lực rời khỏi đây, bởi vì tôi chỉ bảo anh ra ngoài, tôi sẽ không động tới anh, nhưng thuộc hạ của tôi thì chưa chắc. Thần y Lâm, tôi thấy rời đi một cách thể diện còn có ý nghĩa hơn là ở đây tấn công vô ích. Hơn nữa, anh còn phải cứu một người không phải sao?”, Diệp Viêm bình tĩnh nói.
“Ái Nhiễm?”.
Lâm Chính sững sờ.
“Mau đưa cô ta đi đi, sau đó chạy trốn đi, tìm nơi nào đó trốn kĩ vào. Nếu anh không bị tôi tìm thấy thì còn có thể sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng tôi nghĩ dù anh có trốn ở chỗ nào cũng vô dụng”, Diệp Viêm nói, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục mặc niệm Long Thiên Tử.
Lâm Chính quay người chuẩn bị đến điện chính đưa Ái Nhiễm đi, nhưng vừa cất bước thì lại dừng lại.
“Anh vẫn đang do dự sao? Đã không còn ý nghĩa nữa rồi”, Diệp Viêm nhắm mắt nói.
“Không phải do dự, mà là tôi… cảm thấy có điều gì đó không đúng!”.
Lâm Chính đột nhiên nói.
“Điều gì không đúng?", Diệp Viêm nhíu mày.
“Tôi nghĩ, lúc này anh không ra tay… là vì có phản ứng đào thải đúng không?”, Lâm Chính đột nhiên nói.
Diệp Viêm lắc đầu: “Không sai, đúng là có phản ứng đào thải, nhưng tôi không ra tay không phải vì chuyện này. Bây giờ tôi muốn giết anh thậm chí không cần tôi ra tay”.
“Vậy xem như tôi đã hiểu rõ một chuyện”, Lâm Chính đột nhiên cười nói.
“Chuyện gì?”.
“Kỹ pháp anh dùng để kết hợp với Long Thiên Tử… có lẽ là cấm thuật thôn phệ: Hỗn Độn Dung Hợp Quyết!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Diệp Viêm im lặng.
Một lúc sau, hắn mới mở mắt ra.
“Anh cũng biết nó?”.
“Tôi biết, nhưng không dám dùng”.
“Không quan trọng nữa rồi, thời gian của anh… không còn nhiều. Nếu anh còn muốn tiếp tục đấu tranh một cách vô nghĩa, anh có thể tiếp tục”.
“Không cần thiết nữa!”.
Lâm Chính thu nắm đấm về, nhìn hắn: “Anh nói đúng, nếu đã không phải đối thủ của anh, tiếp tục chiến đấu cũng chỉ là vô nghĩa, vậy tôi cũng nên rời đi rồi”.
“Lần sau gặp lại sẽ là lần cuối cùng tôi và anh gặp nhau”, Diệp Viêm bình tĩnh nhìn anh.
“Phải, nhưng chưa chắc sẽ là tôi chết”.
Lâm Chính quay người bước đi, tiến ra phía ngoài.
Diệp Viêm lặng lẽ nhìn theo Lâm Chính, trong mắt chỉ có vẻ thản nhiên.
Phải, trong lòng hắn không đánh giá cao Lâm Chính.
Hắn nhắm mắt lại lần nữa, lên tiếng.
“Anh ra được đây trước rồi hãy nói”.