Người của chùa Thiên Thần Điện vẫn đuổi theo anh.
Tất cả những cao thủ trong Thiên Thần Điện đều đã được phái đi.
Có hơn bảy trăm người, tất cả đều là cao thủ y thuật, không chỉ có độc thuật hạng nhất mà còn là cao thủ về kim châm.
Lâm Chính bị áp lực rất lớn, không dám dừng lại, chạy một mạch không quay đầu lại.
Khi đã chạy ra khỏi cao nguyên mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, anh phát hiện ra rằng những người phía sau không tiếp tục truy đuổi mà đứng ở rìa của cao nguyên, lạnh lùng nhìn hai người đang chạy trốn.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng nghi hoặc và dừng lại quay đầu nhìn.
Anh nhìn thấy ánh mắt của những người trong Thiên Thần Điện rất lạnh lùng và oán hận.
"Anh là người đầu tiên lẻn vào Thiên Thần Điện mà thành công trốn ra khỏi cao nguyên Thiên Thần”.
Lúc này, một cao thủ Thiên Thần Điện lạnh lùng nói.
"Vậy ư?"
Lâm Chính mặt không biểu cảm.
"Đây là sự sỉ nhục đối với chúng tôi, tạm thời chúng tôi sẽ không truy cứu nữa, nhưng trong tương lai không xa, chúng tôi sẽ đi tìm anh, dùng máu của anh rửa sạch nhục nhã! Thi thể của anh và người thân của anh sẽ được làm tiêu bản và treo trong điện của chúng tôi như một lời cảnh tỉnh thúc đẩy chúng tôi tiến về phía trước!"
Người đàn ông lạnh lùng nói rồi quay người bước đi.
Các cao thủ của Thiên Thần Điện cũng đều giải tán.
Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm những người này, siết chặt nắm tay rồi quay đầu chạy đi, không nói một lời.
Sức mạnh của Thiên Thần Điện nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Chinh.
Anh vốn nghĩ rằng Thánh Sơn đã đủ ghê gớm.
Bây giờ nghĩ lại, suy nghĩ này hoàn toàn là ếch ngồi đáy giếng.
Anh có sức mạnh phi thăng và có thể coi là nửa người nửa tiên.
Anh chỉ cách việc trở thành thần tiên thực sự có một bước.
Thế mà lần này, anh đã trốn thoát một cách hết sức khó khăn.
Nếu anh đối đầu trực diện với người của Thiên Thần Điện, anh chắc chắn sẽ phải chết!
"Có vẻ như mình sắp hết thời gian rồi!"
Lâm Chính chạy hết sức bình sinh một hồi, tìm một khoảng đất trống dừng lại, hít một hơi thật sâu.
Sau khi Diệp Viêm hấp thụ sức mạnh của thiên kiêu hạng nhất, hắn sẽ bắt đầu cuộc thanh trừng. Với sức mạnh này, không ai trong số những kẻ thù của thiên kiêu hạng nhất có thể ngăn cản hắn ta.
Chẳng mấy chốc, hắn sẽ đến Giang Thành.
Và lúc đó cũng là lúc Lâm Chính kết thúc.
Trước mặt những cao thủ trong Thiên Thần Điện, Dương Hoa có lẽ còn không bằng con kiến trên mặt đất.
Đối với một môn phái y học hùng mạnh như vậy, đừng nói đến việc tiêu diệt Dương Hoa, thậm chí là toàn bộ dân số của Giang Thành, sẽ chỉ là một cái búng tay.
Điều khiến Lâm Chính lo lắng hơn nữa là Thiên Thần Điện không nằm ở Long Quốc.
Nói cách khác, Thiên Thần Điện không bị Long Quốc kiểm soát!
Giờ anh phải suy nghĩ về các biện pháp đối phó.
Lâm Chính trầm ngâm trong khi chữa trị cho Ái Nhiễm.
Ước chừng nửa ngày sau, Ái Nhiễm mới chậm rãi mở mắt ra.
“Cô không sao chứ?” Lâm Chính hỏi.
“Tôi… tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, Lâm thần y… giờ chúng ta đã an toàn chưa?” Ái Nhiễm yếu ớt hỏi.
"Chúng ta đã rời khỏi Thiên Thần Điện" Lâm Chính gật đầu.
"Thật sao? Anh đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?" Ái Nhiễm hỏi.
Lâm Chính trầm mặc một lát, lắc đầu nói ra những gì mình nhìn thấy.
Ái Nhiễm vô cùng sốc.
"Cái gì? Thiên kiêu hạng nhất bị Diệp Viêm nuốt chửng?”
"Diệp Viêm hiện tại là thiên hạ vô địch, tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn sắp tới Giang Thành, chỉ sợ cũng không cách nào chống đỡ!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Sắc mặt của Ái Nhiễm cũng vô cùng khó coi, cô rơi vào trạng thái hoảng loạn và lo lắng.
Lâm Chính tò mò nhìn cô, hỏi: "Ái Nhiễm, cô sợ cái gì?"
"Tôi còn có thể sợ cái gì? Đương nhiên là Thánh Quân Diệp Viêm", Ái Nhiễm khàn giọng nói: "Tôi đã giúp anh, nên trong mắt hắn, tôi cũng là đồng lõa. Lần này, tôi cũng thể thoái thác trách nhiệm, như vậy sẽ làm liên luỵ đến nhà họ Dục”.