Thánh Quân Diệp Viêm là người thông minh như thế nào? Nếu không, làm sao hắn có thể phát hiện ra Lâm Chính?
Đối với chuyến viếng thăm của Ái Nhiễm, hắn đương nhiên cũng rõ mười mươi.
"Thánh Quân Diệp Viêm là kẻ yêu hận rõ ràng. Đối xử với bằng hữu như anh em ruột thịt, còn có thù thì ắt sẽ báo. Hơn nữa, định nghĩa về kẻ thù của hắn rất rộng. Giống như anh đã bị liệt vào danh sách kẻ thù của hắn. Tôi giúp anh thì cũng sẽ trở thành kẻ thù của Thánh Quân, hơn nữa bất luận kẻ nào liên quan đến tôi và anh đều sẽ bị hắn nhắm tới! Thói quen của hắn là nhổ cỏ tận gốc, hắn chắc chắn sẽ giết hết tất cả!" Ái Nhiễm khàn giọng nói.
Lâm Chính trầm mặc một lát, lắc đầu nói: "Thật sự xin lỗi, Ái Nhiễm, tôi đã liên lụy đến gia đình cô".
"Tại sao phải xin lỗi? Thật ra tôi đã sớm biết sẽ có rủi ro, nhưng không ngờ năng lực nhìn thấu của Thánh Quân Diệp Viêm lại mạnh như vậy, có thể nhìn thấu ý đồ của chúng ta. Lần này, thật sự là phiền phức rồi" Ái Nhiễm lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi: "Nhưng cũng không sao, dù sao nhà họ Dục chúng tôi cũng không thiếu gì kẻ địch mạnh như vậy".
"Ồ?"
Lâm Chính liếc nhìn cô một cái, trong con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc: "Nhà họ Dục có rất nhiều kẻ thù sao?"
"Nhưng bất kỳ một gia tộc lớn mạnh nào mà chẳng có kẻ thù? Thực ra, có kẻ thù không đáng sợ. Đáng sợ là không có năng lực để chống lại kẻ thù".
Ái Nhiễm nói: "Lão tổ của nhà họ Dục chúng tôi đã đột phá thất bại và qua đời vào năm ngoái. Đối với nhà họ Dục mà nói, chuyện này chẳng khác nào mất đi trụ cột. Sức mạnh của nhà họ Dục không còn được như trước. Những kẻ thù trước đây không dám đắc tội, giờ tất cả đều đồng loạt xuất hiện! Vẫn còn rất nhiều gia tộc hùng mạnh muốn nhân thời cơ ném đá giấu tay. Hiện tại phạm vi ảnh hưởng của nhà họ Dục chúng tôi đang bị kẻ thù và đối thủ chèn ép, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Dục chúng tôi chỉ có một con đường, đó là bị kẻ khác ăn tươi nuốt sống. Vốn nhà họ Dục đã đứng trước nguy cơ tuyệt diệt, vậy thì sợ gì có thêm một kẻ thù như Thiên Thần Điện?"
"Thì ra là vậy... vậy là cô muốn cứu nhà họ Dục thông qua cuộc thi?" Lâm Chính hỏi.
"Không sai".
Ái Nhiễm gật đầu: “Cuộc thi là cách duy nhất để cứu nhà họ Dục. Lâm thần y xin đừng chê cười, vốn dĩ nhà họ Dục muốn tôi đi thi đấu, nhưng vì sức khỏe của tôi và một số vấn đề cá nhân nên tôi không thể tham gia. Tôi chỉ đành đặt hy vọng của mình vào anh, tôi không yêu cầu anh giành được vị trí số một hoặc thậm chí là lọt vào top 10 trong trận chung kết, chỉ cần anh có thể vào top 20 là đủ!"
"Tại sao top 20 đã đủ rồi?" Lâm Chính tò mò hỏi.
"Bởi vì 20 thí sinh hàng đầu có thể được ưu ái bởi các bậc đại năng, nếu có thể tạo dựng quan hệ với họ thì chẳng khác nào dựa vào cây cột cao chót vót. Lúc đó ai dám bắt nạt nhà họ Dục nữa?" Ái Nhiễm đáp.
“Ra là cô đang tìm người chống lưng”, Lâm Chính đã hiểu vấn đề.
Có điều cũng phải thôi.
Những cuộc so tài giữa các hậu bối như thế này nhất định sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực lớn. Nếu họ đang muốn bồi dưỡng người kế thừa hoặc thay máu cho gia tộc thì đương nhiên không thể bỏ lỡ.
"Nói như vậy, Thánh Quân Diệp Viêm cũng sẽ tới?" Lâm Chính nghĩ ngợi gì đó rồi hỏi.
"Thánh Quân chưa bao giờ tham gia những sự kiện trọng đại như vậy. Thiên Thần Điện từ trước đến nay đều kín tiếng, Thánh Quân cũng không làm những chuyện vô nghĩa".
"Tôi hiểu rồi...."
"Có điều, Lâm thần y, anh có thiên phú kinh người, thực lực cường hãn, tôi cảm thấy anh có rất nhiều cơ hội lọt vào vòng top 20. Nếu như có thể được các bậc đại năng yêu quý, anh có thể khiến Thánh Quân e dè, có lẽ sẽ khiến hắn tạm thời không động tới Giang Thành" Ái Nhiễm nói.
Tuy nhiên, Lâm Chính lắc đầu.
"Tôi đã quan sát Thánh Quân, hắn không phải kẻ sẽ bỏ chạy khi thấy tôi tìm được chỗ dựa như vậy. Việc hắn đã muốn làm thì sẽ khó lòng ngăn cản. Thà rằng tự dựa vào bản thân còn hơn chờ người khác giúp đỡ giải quyết vấn đề này", Lâm Chính đáp.
“Nói ra thì dễ, nhưng dám hỏi Lâm thần y có biện pháp gì không?” Ái Nhiễm hỏi.
Lâm Chính trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Khi nào cuộc thi đấu bắt đầu?"
"Cũng sắp rồi, sao vậy? Lâm thần y quyết định sẽ đi cùng tôi sao?"
"Đã hứa với cô thì tôi đương nhiên sẽ không thất hứa".
"Nhưng lần hành động này đã thất bại".
“Tôi có nói nếu thất bại sẽ không giúp cô nữa sao?” Lâm Chính lại hỏi.
Ái Nhiễm bình tĩnh nhìn anh một lúc, sau đó khẽ gật đầu, nói: "Lâm thần y quả nhiên là người giữ lời hứa, nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi!"