"Cô Ái Nhiễm!"
"Chào cô Ái Nhiễm!"
"Cô Ái Nhiễm, xin chào!"
Ngay khi cả hai bước vào thành phố, họ có thể nghe thấy những người đi qua chào hỏi Ái Nhiễm.
Ái Nhiễm chỉ khẽ gật đầu, không nói lời nào.
Mặc dù biểu hiện và thái độ của cô ấy rất lạnh lùng, nhưng cô ấy dường như có uy tín cao ở thành phố Bách Thảo, rất nhiều người biết cô ấy.
Nhưng đây là những người bình thường.
Khi gặp một số người ăn mặc sang trọng và đeo trang sức lộng lẫy, vẻ mặt của họ hoàn toàn khác với những người bình thường ban nãy.
Lâm Chính nhìn thấy trên mặt bọn họ đa số là sự cười nhạo và khinh thường.
Điều này khiến Lâm Chính có chút nghi hoặc.
Nhưng anh không hỏi quá nhiều.
Rốt cuộc, quan hệ của anh và Ái Nhiễm cũng không phải quá thân thiết. Anh chỉ đến đây để thực hiện lời hứa của mình, đương nhiên, điều quan trọng nhất là Lâm Chính muốn lợi dụng nhà họ Dục để thâm nhập vào vực Diệt Vong.
Bây giờ Lâm Chính rất nóng lòng muốn biết thông tin về Thiên Thần Điện và cũng hy vọng tìm được cách chống lại Thánh Quân Diệp Viêm từ vực Diệt Vong.
Trong thế giới có rất nhiều thần y này, Lâm Chính tin rằng sẽ có vô số khả năng ở đây.
Sau khi bước vào phủ nhà họ Dục, những người hầu vỡ òa vui sướng khi thấy Ái Nhiễm quay về.
"Ông chủ, cô chủ đã về rồi! Cô chủ đã về rồi!"
Có người hô lên, sau đó một người mặc áo bào nâu, tóc hai bên thái dương màu xám bước nhanh ra ngoài.
Đây không phải là chủ nhân nhà họ Dục, mà là quản gia.
Quản gia cung kính hành lễ với Ái Nhiễm, sau đó cười nói: "Cô chủ vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi thôi. Ông chủ hiện tại đang tiếp một số vị khách quan trọng, một lát nữa sẽ tới".
“Được, nói cho bố tôi biết tôi có chuyện quan trọng muốn bàn với ông. Tốt nhất là mời tất cả các chú bác tới nữa, chuyện này liên quan đến tương lai của gia tộc”, Ái Nhiễm gật đầu nói.
Nghe Ái Nhiễm nói vậy, quản gia nghiêm mặt lại, lập tức trịnh trọng gật đầu: "Cô chủ yên tâm".
Ái Nhiễm mời Lâm Chính an toạ trong sảnh chính.
Ngay lập tức có một người hầu gái đến phục vụ trà.
"Lâm thần y, xin chờ một chút, sau khi người nhà của tôi tới, tôi sẽ giới thiệu anh với họ. Tôi nghĩ bố tôi hẳn là đang bàn bạc với mọi người để lựa chọn ứng cử viên cho cuộc thi, tôi nghĩ họ cũng sắp tới rồi" Ái Nhiễm mỉm cười nói.
"Được".
Lâm Chính gật đầu, yên lặng chờ đợi.
Tuy nhiên, hai người đợi ở sảnh chính suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy người nhà họ Dục tới.
Điều này khiến Ái Nhiễm hơi cau mày.
"Chú quản gia!"
Ái Nhiễm gọi.
"Thưa cô chủ!"
Người quản gia vội vàng đi vào.
“Sao ông chủ còn chưa tới?” Ái Nhiễm hơi nhíu mày hỏi.
"Cái này. . . tôi cũng không biết, ông chủ đã hạ lệnh không quấy rầy nên tôi cũng không dám hỏi", quản gia bất đắc dĩ nói.
Ái Nhiễm không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
“Ái Nhiễm, cô yên tâm, đợi thêm lát nữa cũng không sao”, Lâm Chính cười nói.
Ái Nhiễm do dự một chút, sau đó gật đầu, thấp giọng nói: "Lâm thần y, thực xin lỗi, mong anh bỏ quá cho".
"Không sao, dù sao ai cũng có việc phải làm, chờ đợi cũng không có gì to tát".
“Cám ơn”, Ái Nhiễm lại gật đầu.
Hai người tiếp tục trò chuyện trong phòng khách.
Nhưng Ái Nhiễm rõ ràng đang có tâm sự gì đó nên cô ấy không nói nhiều.
Lâm Chính thấy cuộc nói chuyện không có gì thú vị nên lại nhắm mắt dưỡng thần.
Đợi thêm hai tiếng nữa, trời tối mịt mới có người đến.
Tuy nhiên, người đến không phải là gia chủ nhà họ Dục và những người có địa vị cao trong gia tộc mà là một người đàn ông trung niên khoảng vừa tròn bốn mươi.
"Chú Năm? Sao chú lại ở đây? Bố cháu đâu?"
Ái Nhiễm đứng dậy và hỏi.
“Bố cháu và những người khác đang tổ chức yến tiệc chiêu đãi các vị khách quý. Ái Nhiễm, mau theo chú đến bữa tiệc kính rượu các vị khách quý”, người đàn ông được gọi là chú Năm cười nói.
Ái Nhiễm sửng sốt, giọng nói lạnh lùng: "Chú Năm, cháu đã nhờ quản gia thông báo cho bố cháu và những người khác đến sảnh chính tiếp đãi khách, tại sao họ không những không đến, lại còn đi dự yến tiệc?”
"Cũng hết cách, Tiểu Nhiễm à, cháu hãy hiểu cho bọn chú. Vị khách quý này rất không tầm thường, có thể thay đổi cả tương lai nhà họ Dục sau này, cho nên bố cháu nhất định phải tiếp đãi họ long trọng", chú Năm bất đắc dĩ nói.
"Còn vị khách cháu đưa về thì sao? Bọn cháu đã đợi ở đây suốt bốn tiếng đồng hồ rồi!" Ái Nhiễm nói giọng lạnh như băng.
"Được rồi, được rồi, Tiểu Nhiễm, chú Năm biết cháu đợi đã lâu. Đi đi đi, cùng chú đến sảnh tiệc, nếu cháu đến muộn, bố cháu sẽ quở trách đó" chú Năm cười nói, tiếp tục thúc giục.
“Còn khách của cháu thì sao?” Ái Nhiễm lạnh lùng hỏi.
"Khách của cháu?"
Chú Năm giật mình, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Lát nữa sẽ có người tiếp đãi cậu ấy. Tiểu Nhiễm, cũng đã muộn rồi, mau đi theo chú".
Nói xong, ông ta muốn kéo Ái Nhiễm đi.
Ái Nhiễm lập tức lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Chú Năm, cháu đã đưa khách đến rồi, cháu không biết bố cháu đang tiếp những vị khách quý như thế nào, nhưng nếu chú bảo cháu bỏ mặc anh ấy ở đây thì xin lỗi cháu không thể làm được. Khách quý ở bên đó các chú cứ thết đãi đi, còn cháu phải ở lại tiếp khách của cháu".
"Đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy? Cháu có biết bố cháu mời những vị khách quý này tới là vì cháu. Nếu cháu không tới thì buổi tiệc làm sao mà tiếp tục được?"
Ái Nhiễm và Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Cho nên, chúng cháu đợi bốn tiếng đồng hồ này, không phải là bởi vì bố cháu đang tiếp khách quý, mà là bận đi mời khách quý sao?” Ái Nhiễm lạnh lùng hỏi lại.