Lời nói của Ái Nhiễm khiến tất cả các thành viên nhà họ Dục không khỏi kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên nổi trận lôi đình, nhưng đã bị chú Năm bên cạnh khuyên ngăn.
“Anh à, đừng vội tức giận, để em nói vài câu đã”, chú Năm nói.
"Chú muốn nói cái gì?" Dục Chấn Thiên tức giận nói.
"Còn có thể nói cái gì nữa đây? Đương nhiên là nói đến vị khách mà nha đầu nhà ta đưa về, người kia hiện tại đang đợi ở đại sảnh”, chú Năm cười nói.
"Ồ? Người đó đang ở đại sảnh sao?" Dục Chấn Thiên nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Chẳng lẽ nó nói mang theo khách quý tới gặp chúng ta, vị khách quý này là ám chỉ người kia sao?"
"Đúng rồi, là cậu nhóc đó!"
"Cậu nhóc?"
"À, em đã gặp cậu ta. Cậu ta khoảng hơn hai mươi tuổi. Nhìn cậu ta rất yếu, có lẽ trói gà không chặt, lại còn lạ mặt. Trên người cậu ta không có nhiều mùi thảo mộc, khí công cũng không mạnh. Nói thật, y thuật của cậu ta đến đâu là việc em hết sức tò mò! Em không tin cậu ta có thể là một thần y”, chú Năm cười nói.
“Cậu ta là thánh thủ sao?” Dục Chấn Thiên nhìn chằm chằm Ái Nhiễm hỏi.
Ái Nhiễm lắc đầu.
"Vậy cậu ta là đệ tử của danh sư nào?" Dục Chấn Thiên lại hỏi.
"Con không biết..." Ái Nhiễm lại lắc đầu.
"Vậy cậu ta từ đâu tới? Con không biết thầy của cậu ta là ai, vậy hẳn là phải biết lai lịch của cậu ta đúng không? Cậu ta đến từ môn phái nào? Gia tộc nào? Hoặc là quê quán ở đâu?" Dục Chấn Thiên nhìn Ái Nhiễm chằm chằm, tiếp tục tra hỏi cô ấy.
Ái Nhiễm im lặng không nói.
Hồi lâu sau, cô mới bình tĩnh nhỏ giọng nói: "Anh ấy... không phải đến từ vực Diệt Vong".
Cô vừa dứt lời, trong sảnh tiệc không một tiếng động.
Mọi người im lặng nhìn Ái Nhiễm, không biết nói gì.
Cho đến khi Giản Đào cười lớn: "Ái Nhiễm, cô đi tìm một kẻ ngoại vực trói gà không chặt để đại diện nhà họ Dục thi đấu sao? Ha ha ha ha, cô thực sự đã thuyết phục bố mình không mời một thánh thủ mà chọn một kẻ như vậy sao? Ha ha ha ha... Ái Nhiễm, cô thực sự là thông minh tuyệt đỉnh! Ha ha ha..."
Tiếng cười ngặt nghẽo lan khắp sảnh tiệc.
Tất cả người nhà họ Dục đều cảm thấy mất mặt.
Đặc biệt là Dục Chấn Thiên, ông ta cảm giác như phổi của mình sắp nổ tung vì tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!" ông ta hét lên, cái bàn cũng sắp bị đập thành mảnh vụn: "Đứa con gái trời đánh này! Con làm loạn cái gì vậy?"
“Bố, con thực sự nghiêm túc!”, Ái Nhiễm đứng dậy.
"Thật sao? Cho nên con cho rằng y thuật của người ngoài tốt hơn người trong vực?" Dục Chấn Thiên hét lớn.
Ái Nhiễm vẫn im lặng.
Mỗi người trong vực Diệt Vong đều có niềm kiêu hãnh về y thuật của riêng mình.
Bất kể là ai trong số họ cũng sẽ không cho rằng y thuật của người ngoại vực có thể cao hơn người bản địa. Dù sao đây cũng là thế giới của y thuật, y thuật ở nơi này đã vượt qua nhận thức của người thế tục. Đối với thế giới bên ngoài mà nói, y thuật nơi này không khác gì phép thần tiên.
"Các phương pháp y học của thế giới bên ngoài làm sao có thể so sánh với chúng ta? Tiểu Nhiễm, cháu để người ngoại vực đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi. Đây không phải là một nỗi nhục sao? Nếu vậy thì khác gì nhà chúng ta từ bỏ quyền thi đấu!", chú Hai nghiêm giọng nói.
"Chú Hai, bằng hữu của cháu mặc dù là người ngoại vực, nhưng y thuật của anh ấy rất phi phàm, không thua gì người trong vực. Nếu như để cho anh ấy thi đấu, nhất định sẽ đạt được thứ hạng tốt. Chắc chắn có thể lọt vào top 20!" Ái Nhiễm vội vàng nói.
"Top 20?"
Giản Đào nghe thấy thì càng cười sằng sặc: "Ái Nhiễm, tôi sợ rằng cô không biết gì về cuộc thi này! Cô có biết top 20 là gì không? Để tôi nói cho cô biết, ngay cả khi tôi tham gia thi đấu cũng khó lòng bảo đảm được thứ hạng đó. Huống chi là một kẻ ngoại vực, tại sao lại dám kiêu ngạo như vậy? Ai mà tin được cơ chứ? Ha ha ha ha..."
"Giản thánh thủ, anh không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được”, Ái Nhiễm trịnh trọng nói.
"Cái gì? Hắn ta cũng là thánh thủ sao?"
"Anh ấy chưa được chứng thực danh hiệu thánh thủ, nhưng tôi tin tưởng trình độ của anh ấy ngang với thánh thủ!"
"Thật sao? Một thánh thủ từ bên ngoài tới? Đây là chuyện lạ ngàn năm khó gặp mà. Mọi người nói hắn đang ở trong sảnh chính của Dục phủ phải không? Ha ha, nếu đã như vậy, sao không gọi hắn tới đây xem xem? Để tôi xem bàn tay của hắn là biết rõ thực lực của hắn ra sao", Giản Đào nheo mắt cười nói.
"Việc này....."
Ái Nhiễm do dự một chút, nhỏ giọng nói: "Cái này e là không thích hợp..."
"Tại sao?"
"Vị khách kia là do tôi mời, anh ấy đồng ý giúp đỡ nhà họ Dục, như vậy là rất nể mặt tôi rồi. Giờ tôi lại ra yêu cầu này, thì chính là đang nghi ngờ thực lực của anh ấy, anh ấy sao có thể không tức giận?"
"Ồ, ông chủ Dục, tôi sợ rằng chúng ta không thể hợp tác với nhau được, con gái của ông rõ ràng đang làm loạn”, Giản Đào nhún vai cười nói.
Dục Chấn Thiên đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Ông ta hít một hơi thật sâu và nhìn chăm chú con gái mình.
Ông ta hiểu rõ con gái mình, tuy rằng cô gái này làm gì trông cũng rất bình tĩnh, nhưng thái độ và ý chí của cô ấy sẽ không bao giờ thay đổi, lời nói không thể lay chuyển được cô.
“Chú Năm!” Dục Chấn Thiên hô lên.
"Anh, anh có gì sai bảo?"
"Đi gọi người ở đại sảnh đi”.
"Vâng".
"Bố...."
Ái Nhiễm còn muốn nói thêm điều gì nhưng lại bị Dục Chấn Thiên giơ tay ngăn lại, trầm giọng nói: "Bố sẽ cho con cơ hội này, con muốn chúng ta mời cậu ta sao? Không vấn đề, nhưng là một con la hay một con ngựa thì phải kéo ra chạy thử mới biết được! Nếu cậu ta không có bản lĩnh như con nói thì con phải ngoan ngoãn nghe theo Giản thánh thủ và Giản thánh thủ sẽ đại diện cho nhà họ Dục trong cuộc thi, con hiểu chưa?"
Ái Nhiễm khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, nhưng sau cùng lại ngậm lại, sau đó cô ấy nhắm mắt lại...
Không lâu sau, Lâm Chính được chú Năm đưa đến sảnh tiệc.
Anh vẫn còn cảm thấy hơi khó hiểu, không hiểu tại sao mình lại bị gọi đến đây.
Anh vốn nghĩ nếu nhà họ Dục đã có ứng cử viên khác thì mình rời đi là được.
Nhìn bầu không khí trong sảnh tiệc, anh mơ hồ đoán được điều gì đó.
“Tiểu Nhiễm, người được con giới thiệu là cậu ta sao?” chú Hai liếc nhìn Lâm Chính, hỏi giọng lạnh tanh.
"Vâng...."
Ái Nhiễm do dự rồi khẽ thở dài đáp
"Hừ, một kẻ ngoại vực cũng đòi đại diện cho nhà họ Dục sao? Thật nực cười, nếu như người ngoài biết chuyện, chẳng phải sẽ cười nhạo chúng ta sao?", một người nhà họ Dục cười lạnh nói.
"Đúng đó!"
"Còn ra thể thống gì nữa?"
"Tôi nghĩ Ái Nhiễm quả thực là đang cố tình gây rối rồi!"
"Đúng là tấu hề!"
Người nhà họ Dục thi nhau chế giễu.
Nghe những lời này, Lâm Chính cau mày lại.