Nghe xong, người nhà họ Dục đều có vẻ mặt phức tạp.
Ái Nhiễm thông minh từ nhỏ, đây là chuyện người nhà họ Dục đều biết.
Không ai ngờ lần này Giản Đào lại lọt vào bẫy của Ái Nhiễm.
Chú năm có vẻ mặt khó coi, vốn dĩ muốn để Ái Nhiễm đi mời rượu, không ngờ cô ta lại gây ra chuyện này. Vậy thì bữa tiệc này làm sao tiếp tục được nữa?
“Hừ! Nhà họ Dục các người ức hiếp người quá đáng!”.
Giản Đào ném ly rượu xuống đất, phẫn nộ quát: “Nếu các người không hoan nghênh tôi, tôi cũng không cần thiết phải ở đây thêm nữa. Chuyện thi đấu các người mời người khác đi, tạm biệt!”.
Nói xong, Giản Đào lập tức bỏ đi.
Đúng lúc này, Dục Chấn Thiên đứng dậy: “Giản thánh thủ, xin hãy dừng bước!”.
“Gia chủ, ông còn muốn gì nữa? Giữ tôi lại để sỉ nhục tôi tiếp sao?”, Giản Đào tức giận hỏi.
“Không không, Giản thánh thủ, tôi không có ý đó. Thật ra đối với tôi mà nói, cậu có phải đệ tử chân truyền hay không đều không quan trọng, quan trọng là thực lực của cậu, đó là điều không thể nghi ngờ. Nếu thực lực cậu không đủ, thiên phú không cao thì sao có thể xưng là thánh thủ, sao có thể trở thành môn đồ của Cửu Tử Chân Nhân?”, Dục Chấn Thiên mỉm cười nói.
Giản Đào nghe vậy, tâm trạng cũng tốt hơn, gật đầu đáp: “Xem như ông còn có mắt nhìn”.
“Con gái tôi trẻ người non dạ, không hiểu chuyện đời, đã xúc phạm đến Giản thánh thủ, tôi thay mặt nó rót rượu xin lỗi cậu, mong Giản thánh thủ đừng chấp nhặt với nó!”.
Nói xong, Dục Chấn Thiên bưng ly rượu uống cạn.
“Ồ?”.
Giản Đào tò mò nhìn Dục Chấn Thiên, lên tiếng: “Ý của ông là gì?”.
“Mọi chuyện không thay đổi, dù Giản thánh thủ chỉ là đệ tử nội môn của Cửu Tử Chân Nhân, nhà họ Dục chúng tôi vẫn giữ thái độ như trước, hi vọng cậu đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi này. Đồng thời chuyện hôn sự của con gái tôi, tôi cũng sẽ không thay đổi, chỉ hi vọng Giản thánh thủ không chê con gái tôi yếu kém”, Dục Chấn Thiên cười nói.
“Bố!”, Ái Nhiễm sốt ruột hét lên.
“Đừng nhiều lời, ý bố đã quyết!”, Dục Chấn Thiên quát.
Ánh mắt Ái Nhiễm lạnh băng, cô ta không ngờ bố mình lại giữ thái độ kiên định như vậy.
Nhưng nghĩ cũng phải, cho dù anh ta chỉ là đệ tử nội môn thì đã sao? Chung quy anh ta cũng có danh hiệu thánh thủ, thực lực bày ra trước mắt, có cái gì đáng để bàn?
Nếu không có Giản thánh thủ, cuộc thi này sắp bắt đầu, nhà họ Dục tìm đâu ra người thích hợp để đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi?
Ái Nhiễm thông minh, lập tức hiểu được ý của bố mình.
Cô ta biết có nói thêm về Giản Đào cũng sẽ không thay đổi được quyết định của bọn họ.
Suy đi nghĩ lại, Ái Nhiễm chỉ đành nói: “Bố, thật ra lần này con về là muốn nói với bố một chuyện”.
“Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bố, chuyện gì bố cũng đồng ý!”, Dục Chấn Thiên nói.
“Nhưng bố à, con cũng đã tìm được một người có thể đại diện cho nhà họ Dục chúng ta đi tham gia cuộc thi! Chúng ta cần gì phải ỷ lại vào người này?”, Ái Nhiễm nói.
“Cái gì?”.
Người nhà họ Dục đều kinh ngạc.
Dục Chấn Thiên cũng sửng sốt, buột miệng nói: “Con cũng tìm được người rồi?”.
“Vâng”, Ái Nhiễm gật đầu đáp.
“Gia chủ, các ông có ý gì?”, Giản Đào lại bất mãn.
“Giản thánh thủ xin hãy bớt giận, để tôi hỏi rõ ràng trước!”.
Dục Chấn Thiên vội vàng an ủi, sau đó nhìn chằm chằm Ái Nhiễm, nói: “Cuộc thi này là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà họ Dục chúng ta, con không được lấy cả nhà họ Dục ra đùa. Bố không biết con tìm được người ở xó xỉnh nào về cho đủ quân số, bố chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bố, hiểu chưa?”.
“Bố, y thuật của người này không thua kém gì thánh thủ! Vì sao bố không chịu để anh ấy tham gia cuộc thi thay nhà họ Dục chúng ta?”, Ái Nhiễm nghiêm túc nói.