Cả sảnh tiệc trở nên hỗn loạn.
Những người nhà họ Dục vẫn còn đứng đã không còn nhiều.
Dục Chấn Thiên, ông hai và ông năm nhà họ Dục, thậm chí cả Giản Đào, người thì ngã người thì lảo đảo, khó mà đứng thẳng được.
Ái Nhiễm lặng lẽ nhìn cảnh tượng này, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
"Cô Ái Nhiễm, cô đừng lo, tôi chỉ phong bế gân mạch và khí mạch của bọn họ, khiến bọn họ tạm thời mất đi sức mạnh và khí kình, một lát sau sẽ khôi phục. Tôi đã hứa với cô là sẽ không làm hại bọn họ", Lâm Chính ngoảnh sang, mỉm cười nói.
Đôi mắt Ái Nhiễm khẽ dao động, cúi đầu nói: "Thần y Lâm, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, tôi thực sự không ngờ người của gia tộc mình lại ngu dốt vô tri như vậy, thực sự rất xin lỗi..."
"Không cần xin lỗi đâu, chuyện này không thể trách cô được, nếu tôi đã không thể đại diện cho nhà họ Dục các cô tham gia cuộc thi, thì chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc thôi, tôi phải đi rồi", Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ngón tay nhoáng lên.
Vèo vèo vèo...
Tất cả Hồng Mông Long Châm đang cắm trên người nhà họ Dục đều bay trở lại, được anh thu vào ống tay áo.
Long châm đã rút nhưng hiệu quả vẫn còn đó, khiến bọn họ không thể đứng dậy được.
"Cô Ái Nhiễm, tôi xin phép".
Lâm Chính chắp tay rồi xoay người rời đi.
"Thần..."
Ái Nhiễm há miệng, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Trong lòng cô ta chỉ còn sự áy náy và bất đắc dĩ.
Lâm Chính nhanh chóng biến mất khỏi cánh cửa của nhà họ Dục.
Còn phía nhà họ Dục vẫn kêu la thảm thiết.
Ái Nhiễm xoay người lại, lạnh lùng nhìn những người này, trầm giọng quát: "Người đâu, bôi gân cốt cao cho bọn họ!".
"Vâng, cô chủ".
Mấy người còn đứng được vội vàng chạy tới phòng thuốc, lấy gân cốt cao tới bôi cho mọi người.
Bôi xong gân cốt cao, bọn họ mới dần cử động được.
"Bố, bố có nhìn ra châm pháp Lâm Chính sử dụng khi nãy không?", Ái Nhiễm nhìn chằm chằm Dục Chấn Thiên, khàn giọng nói.
"Châm pháp cấp Thiên!".
Ông hai nhà họ Dục hít vào khí lạnh.
Dục Chấn Thiên im lặng.
Người nhà họ Dục đều biết, với thực lực của Dục Chấn Thiên thì chắc chắn có thể đỡ được châm pháp cấp Địa, nhưng nếu gặp phải châm pháp cấp Thiên thì cũng khó nhằn.
Chỉ là châm pháp cấp Thiên vô cùng mạnh mẽ, người bình thường sẽ không biết tới. Đừng nói là loại người như Giản Đào, ngay cả Dục Chấn Thiên cũng không nắm được châm quyết cấp Thiên, vậy mà Lâm Chính lại có thể thi triển được châm quyết đáng sợ như vậy.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Lâm Chính chính là một thiên tài tuyệt thế, bản lĩnh trên cả thánh thủ, gần với tới danh hiệu "thần y".
"Bố phải biết rằng thực lực của Lâm Chính còn hơn xa những gì mọi người chứng kiến hôm nay, mọi người không thể tưởng tượng được năng lực của anh ấy mạnh đến mức nào đâu", Ái Nhiễm hít sâu một hơi, khàn giọng nói: "Mọi người có biết trước khi đến nhà họ Dục, bọn con đã đi đâu không?".
"Các cháu đi đâu?", chú Năm vội hỏi.
"Thiên Thần Điện!", Ái Nhiễm sẵng giọng đáp.
"Cái gì?".
Ai nấy đều biến sắc.
"Ái Nhiễm, cháu... các cháu đến đó làm gì?", ông hai nhà họ Dục vội hỏi.
"Lâm Chính đi xử lý một số việc riêng, nhưng xảy ra mâu thuẫn với người của Thiên Thần Điện. Con nói cho mọi người biết, dưới sự bao vây tấn công của vô số cao thủ Thiên Thần Điện mà Lâm Chính còn cứu được con ra ngoài. Mọi người nghĩ thực lực của anh ấy mạnh đến mức nào?", Ái Nhiễm hừ mũi đáp.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả đều á khẩu.
"Con vốn định nhờ Lâm Chính đại diện cho nhà họ Dục chúng ta tham gia cuộc thi, với thực lực của anh ấy, thì chắc chắn có thể lọt vào tốp 20, nhưng mọi người... lại vì một kẻ ỷ vào thanh danh của Cửu Tử Chân Nhân tác oai tác quái khắp nơi mà ép Lâm Chính đi! Bố khiến con quá thất vọng, cả các chú các bác nữa, mọi người quá ngu muội!".
Ái Nhiễm tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe, toàn thân run rẩy.
Nhà họ Dục vốn dĩ sẽ có một tương lai tươi sáng.
Nhưng bây giờ, tất cả đã bị chôn vùi!
Đáng hận!
Trong lòng Ái Nhiễm tràn ngập nỗi tuyệt vọng và bất lực.
Dục Chấn Thiên hít sâu một hơi, bình thản nhìn cô con gái, khàn giọng nói: "Không ngờ... Dục Chấn Thiên ta cũng có ngày nhìn nhầm... Haizz..."
"Gia chủ Dục, ý ông là sao? Ông hối hận vì đã chọn tôi sao?".
Giản Đào nổi giận, hậm hực nói.
Dục Chấn Thiên nhìn Giản Đào, không nói lời nào.
Sao ông ta có thể không hối hận cho được?
Nhưng chuyện đến nước này, có nói gì cũng vô ích.
Dù sao đây cũng là sự lựa chọn của ông ta...