"Gia chủ Dục, sao ông không nói gì? Ông thực sự nghĩ tôi không bằng thằng nhãi ngoại vực kia sao? Được, thế thì tôi đi!".
Giản Đào nổi giận đùng đùng, xoay người định đi.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế, vội kéo Giản Đào lại, cười nói: "Giản thánh thủ, cậu nói cái gì vậy? Nhà họ Dục chúng tôi đã chọn cậu thì sao có thể hối hận chứ? Cậu nghĩ nhiều rồi, hạ hỏa đi..."
Giản Đào chắp hai tay sau đít, không thèm để ý đến ông năm nhà họ Dục, nhưng bước chân thì đã dừng lại.
Mọi người đều biết anh ta đang chờ Dục Chấn Thiên lên tiếng.
Ông năm nhà họ Dục thấy thế liền chạy đến bên cạnh Dục Chấn Thiên, nhỏ giọng nói: "Anh cả, đã đến nước này thì đừng nghĩ nhiều nữa, thằng nhãi kia đã đi rồi, chúng ta cũng không thể đuổi theo kéo lại được. Nếu lại đắc tội với người này, thì chúng ta biết đi đâu tìm một thánh thủ đại diện cho nhà họ Dục tham gia cuộc thi đây?".
Ông ta vừa dứt lời, Dục Chấn Thiên hơi ngẩng đầu lên, dường như có chút động lòng.
Nhưng đúng lúc này, ông hai nhà họ Dục ở bên cạnh bỗng bước tới, trầm giọng nói: "Anh cả, em thấy Giản Đào này giúp nhà họ Dục chúng ta, tâm địa bất chính, chắc chắn là có mục đích. Còn Lâm Chính kia vốn là bạn của Tiểu Nhiễm, động cơ giúp đỡ cũng xuất phát từ tình cảm, cộng thêm việc cậu ta là người ngoại vực, không có nhiều mâu thuẫn phức tạp như ở vực Diệt Vong chúng ta. Theo em nghĩ, chúng ta nên phái người đuổi theo gọi Lâm Chính quay lại, nhà họ Dục chúng ta xin lỗi đàng hoàng, em nghĩ nể mặt Tiểu Nhiễm, cậu ta có lẽ sẽ tha thứ cho chúng ta, thay mặt nhà họ Dục tham gia cuộc thi".
"Anh hai, anh nói vớ vẩn cái gì vậy? Đã trở mặt với nhau rồi còn gọi người ta quay lại? Như vậy chẳng phải quá hoang đường sao? Huống hồ nếu đối phương không đồng ý, thì nhà họ Dục chúng ta sẽ mất sạch thể diện! Bị một người ngoại vực từ chối lại càng nhục nhã hơn!", ông năm nhà họ Dục nhíu mày nói.
"Chú năm, các chú chỉ thuần túy là khinh thường người ta, nghĩ rằng người ngoại vực sẽ làm mất mặt nhà họ Dục chúng ta mà thôi", ông hai nhà họ Dục lạnh lùng nói.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông! Anh cả, chuyện đến nước này thì anh hãy quyết định đi!", ông năm nhà họ Dục chẳng buồn nhiều lời nữa, liền bảo thẳng Dục Chấn Thiên ra quyết định.
Dục Chấn Thiên nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy tư.
Người nhà họ Dục đổ dồn mắt về phía ông ta.
Ái Nhiễm cũng lặng lẽ nhìn.
Cô ta cũng nghe thấy lời chú Hai nói, tuy cô ta cảm thấy rất khó có khả năng mọi người làm theo lời chú hai, nhưng nó ít nhiều có thể thay đổi cái nhìn của Lâm Chính đối với nhà họ Dục, như vậy thì ít nhất cô ta và Lâm Chính vẫn còn làm bạn được.
Nhưng câu nói tiếp theo của Dục Chấn Thiên đã dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng Ái Nhiễm.
"Không ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông. Chú năm nói đúng, tôi đã đưa ra lựa chọn thì không nên thay đổi", Dục Chấn Thiên mở mắt ra, chậm rãi nói.
"Anh cả...", ông hai há miệng, không biết phải nói gì.
Dục Chấn Thiên đứng lên, đi về phía Giản Đào, sau đó ôm quyền nói: "Mong Giản thánh thủ bớt giận, tôi tuyệt đối không có ý đó. Nếu nhà họ Dục đã mời cậu thay mặt chúng tôi tham gia cuộc thi, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi! Xin Giản thánh thủ đừng hiểu lầm!".
Tất cả người nhà họ Dục đều không nói gì.
Ái Nhiễm nhắm hai mắt lại, lặng lẽ ngồi trên ghế, cũng không nói câu nào.
Giản Đào mừng rỡ, cất tiếng cười lớn: "Gia chủ Dục, ông sẽ không hối hận với quyết định này đâu! Tôi nói cho ông biết, tuy tôi chỉ là đệ tử nội môn, nhưng có một người anh là đệ tử chân truyền. Lần này trở về sư môn, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này, để anh ấy xin sư phụ ban đan dược cho tôi, giúp tôi tham gia cuộc thi! Tôi đảm bảo chắc chắn lần này nhà họ Dục sẽ lọt vào tốp 20!".
Anh ta dứt lời, người nhà họ Dục đều sáng mắt lên.
Dục Chấn Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ anh của cậu lại là đệ tử chân truyền của Cửu Tử Chân Nhân! Giản thánh thủ, sao cậu không nói sớm?", ông năm nhà họ Dục vô cùng mừng rỡ, vỗ tay nói.
"Nói sớm hay nói muộn đâu khác gì nhau? Tôi chỉ muốn nói với nhà họ Dục các ông, lựa chọn hợp tác với tôi sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng các ông cũng phải hoàn thành toàn bộ các yêu cầu của tôi, rõ chưa?", Giản Đào nheo mắt cười.
"Giản thánh thủ yên tâm, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị những thứ cậu muốn, ngoài ra, đám cưới của cậu và con gái tôi sẽ được tổ chức ngay vào ngày mai".
"Ha ha ha! Tốt! Tốt lắm!", Giản Đào cười lớn.
"Tiểu Nhiễm, con không có ý kiến gì chứ?".
Dục Chấn Thiên ngoảnh sang, bình thản nói.
Nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu.
"Tiểu Nhiễm đâu?", Dục Chấn Thiên nhíu mày, lập tức quát hỏi.
Lúc này mọi người mới chú ý, nhưng không thấy bóng dáng Ái Nhiễm đâu, ai nấy đều tỏ vẻ nghi hoặc.
"Cô chủ đi đâu rồi?".
"Không biết nữa, vừa nãy còn ở đây mà".
"Tự dưng chạy đi đâu rồi nhỉ?".
Dường như Dục Chấn Thiên nghĩ ra gì đó, vội quát: "Mau! Phái người đi tìm cô chủ về! Nhanh lên!".
"Vâng!".
Mọi người lập tức túa ra khỏi sảnh tiệc.