Rời khỏi Bách Thảo Thành, Lâm Chính định trở về Giang Thành, lợi dụng sức mạnh của Giang Thành để điều tra tin tức về Thiên Thần Điện.
Chỉ là môi trường xung quanh vực Diệt Vong này vô cùng hiểm ác, người Dương Hoa khó mà qua được.
"Cũng không biết hiện giờ tình hình của Dương Hoa thế nào".
Lâm Chính lấy điện thoại ra xem, nhưng không có tín hiệu.
Đúng lúc Lâm Chính vừa ra khỏi Bách Thảo Thành, thì Ái Nhiễm đuổi kịp.
"Thần y Lâm!".
Cô ta cuống quýt kêu lên.
"Cô Ái Nhiễm".
Lâm Chính ngoảnh lại, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Sao cô lại ra đây? Nếu cô đến để xin lỗi thì không cần đâu, cô đã xin lỗi nhiều lắm rồi".
"Thần y Lâm, tôi không đến để xin lỗi, tôi chỉ muốn bồi thường một chút cho anh".
Ái Nhiễm đi tới, nói đầy chua chát: "Tôi biết với nhân cách của thần y Lâm thì anh sẽ không tính toán với tôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy áy náy, thế nên tôi muốn làm chút gì đó, ít nhất trong lòng sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa".
"Vậy sao? Thực ra cô hoàn toàn không cần phải làm vậy".
"Thần y Lâm, có lẽ anh vẫn chưa hiểu rõ về tôi lắm, nhưng tôi nghĩ sau này anh sẽ hiểu. Hiện giờ nhà họ Dục đã quyết định chọn Giản Đào là người đại diện tham gia cuộc thi. Nhưng tên Giản Đào này không những đòi hỏi rất nhiều vật phẩm quý giá của nhà họ Dục, mà còn muốn lấy tôi làm vợ. Tôi biết ý đồ của Giản Đào, cái anh ta nhòm ngó chỉ là thể chất đặc biệt của tôi, nhưng tôi không thích anh ta. Người này vô cùng giả dối, tâm tư xảo quyệt, nếu làm vợ anh ta thì nửa đời sau của tôi chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nên tôi quyết định tạm rời khỏi nhà họ Dục", Ái Nhiễm nói.
"Ồ, nếu cô Ái Nhiễm muốn thì có thể đến Giang Thành chơi. Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại, cô đến Giang Thành sẽ có người đón tiếp", Lâm Chính mỉm cười đáp.
"Giang Thành? Không đến đó nữa, tôi tự có sắp xếp rồi, nhưng anh không thể lãng phí thời gian ở đây nữa. Thiên Thần Điện sẽ không cho anh quá nhiều thời gian, anh phải nhanh chóng nghĩ cách đối phó bọn họ đi", Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính hơi nhíu mày, sau đó bất lực thở dài: "Tôi cũng biết Thiên Thần Điện không cho tôi nhiều thời gian, nhưng hiện giờ tôi chẳng biết gì về nó, cũng không biết gì về Thánh Quân Diệp Viêm, muốn đối phó với nó thì khó lắm".
"Sao thần y Lâm không xin trợ giúp từ kẻ thù của Thiên Thần Điện?", Ái Nhiễm bỗng nói.
"Kẻ thù của Thiên Thần Điện?", Lâm Chính sửng sốt.
"Đúng, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tuy Thiên Thần Điện hành sự kín đáo, nhưng danh tiếng ở vực Diệt Vong chúng tôi không được coi là tốt. Theo tôi được biết thì có một tông tộc cực kỳ căm thù Thiên Thần Điện, bởi vì quá nửa môn nhân, thậm chí chưởng môn của tông tộc này đều bị cao thủ của Thiên Thần Điện giết! Nếu thần y Lâm đến tìm bọn họ thì chắc chắn sẽ có thu hoạch", Ái Nhiễm nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, hai mắt liền sáng lên: "Là tông môn nào vậy?".
"Tông môn này tên là Thanh Huyền Tông".
"Thanh Huyền Tông?".
"Đúng, mấy chục năm trước, Thanh Huyền Tông này cũng là tông môn rất có tiếng tăm ở vực Diệt Vong, nhưng sau khi Thiên Thần Điện nhìn trúng thần dược mà trong tông vất vả bồi dưỡng được, Thanh Huyền Tông liền lụi bại. Để cướp được thần dược của Thanh Huyền Tông, Thiên Thần Điện đã phái cao thủ đến tàn sát Thanh Huyền Tông, cướp thuốc giết người. Các cao thủ của Thanh Huyền Tông bị thương và bị chết hết, nếu không phải Nhị trưởng lão của Thanh Huyền Tông vẫn còn, kế nhiệm trở thành tông chủ mới, thì e là nó đã sụp đổ rồi", Ái Nhiễm nói.
"Hóa ra là vậy... Tại sao Thiên Thần Điện không diệt cỏ tận gốc, tiêu diệt Thanh Huyền Tông luôn? Để lại cái đuôi như vậy chẳng phải là hậu họa sao?", Lâm Chính hỏi.
"Cướp thuốc giết người, mồm mép giỏi thì có thể cãi thành giết chóc đấu đá, đây là chuyện rất bình thường ở vực Diệt Vong. Nhưng nếu tiêu diệt cả tông môn, đuổi cùng giết tận thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, khiến mọi người xì xào. Tuy Thiên Thần Điện có thực lực lớn mạnh, nhưng cũng không dám đối đầu với các cường giả của cả vực Diệt Vong", Ái Nhiễm lắc đầu đáp.
"Thế à... Cô Ái Nhiễm, cô bảo tôi đến Thanh Huyền Tông sao?".
"Đúng vậy, nhưng không phải tôi bảo anh đi, tôi muốn đưa anh đi".
"Cô đưa tôi đi?", Lâm Chính ngạc nhiên.
"Đúng vậy, bởi vì tôi cũng muốn đến Thanh Huyền Tông", Ái Nhiễm nói.
"Cô đến đó làm gì?", Lâm Chính không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Ái Nhiễm khẽ lắc đầu, sau đó lấy một tấm lệnh bài vô cùng cũ kĩ ở bên hông ra, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi... từng là đệ tử của Thanh Huyền Tông".