Huyền Châm?
Huyết Vô Lão Tổ kinh ngạc, gương mặt vốn trắng bệch nay còn đáng sợ hơn, không tự chủ run rẩy cả người.
“Huyền Châm? Đó là gì?”.
Ái Nhiễm giống như chưa từng nghe thấy, không khỏi thắc mắc.
“Đó là một loại châm quyết chỉ người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể tu luyện được!”.
Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Ái Nhiễm nhìn sang, đó là tông chủ Thanh Huyền Tông. Cô ta vô cùng mừng rỡ, cố gắng đứng dậy.
“Sư phụ không sao chứ?”, Ái Nhiễm vội hỏi.
“Ta không sao… Ta có ngậm một viên đan bảo mệnh trong miệng, vừa rồi nuốt nó xuống, đan dược lập tức có hiệu quả. Số Huyết Châm trên người ta vẫn chưa lấy được mạng ta”, tông chủ Thanh Huyền Tông yếu ớt nói.
“Vậy thì tốt!”.
Ái Nhiễm thở phào một hơi, nhưng vẫn có vẻ nghi hoặc: “Sư phụ, người nói Huyền Châm này chỉ có người luyện châm thuật đến đại thành mới có thể sử dụng! Vậy… người đang nói châm thuật của Lâm Chính… đã đạt tới cảnh giới đại thành rồi sao?”.
“Thấp nhất là vậy…”, tông chủ Thanh Huyền Tông do dự một lúc rồi nói.
“Thấp nhất?”, Ái Nhiễm run rẩy: “Chẳng lẽ… cảnh giới châm thuật của anh ấy… có thể còn cao hơn?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn chằm chằm Lâm Chính, một lúc lâu sau mới nói: “Cậu ta có thể ngưng tụ Huyền Châm một cách dễ dàng như vậy… Rõ ràng cậu ta vô cùng thành thạo, kinh nghiệm dày dặn, trình độ châm thuật của cậu ta có thể còn cao hơn…”.
Ái Nhiễm nghe vậy thì rơi vào suy tư.
Trình độ cao hơn?
Châm thuật của Lâm Chính rốt cuộc đang ở cảnh giới nào?
Cô ta nhìn người đàn ông tựa như thiên thần ở trước mặt, tim đập nhanh.
Lúc này, Huyết Vô Lão Tổ cũng hiểu ra.
Nhưng ông ta không tin!
Một người chỉ mới hơn hai mươi tuổi, sao có thể sử dụng được Huyền Châm trong truyền thuyết?
Chuyện này đúng là khó tin!
“Giả thôi! Chắc chắn là giả! Cậu đừng ở đây lừa gạt tôi, cậu có thể sử dụng Huyền Châm? Tôi không tin!”.
Huyết Vô Lão Tổ quát lên, tiếp tục xông tới tấn công.
Ông ta tung ra huyết độc dày đặc, bao bọc cả người mình thành một quả cầu đỏ máu khổng lồ, tông về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng lùi ra sau, trở tay đánh ra một chùm khí.
Vù!
Chùm khí lập tức xuyên thủng huyết cầu.
Huyết cầu nổ tung, hóa thành muôn vàn dây đai trói lấy Lâm Chính.
Mỗi một dây đai đều có một cây Huyết Châm. Số Huyết Châm này giống như sống dậy, lao nhanh về phía Lâm Chính, nhưng lần này chúng lại không đâm về phía anh mà liên tục xoay tròn quanh người anh, định trói chặt anh bằng dây đai.
Trên bề mặt những dây đai này có hơn một nghìn loại độc, một khi chạm vào chắc chắn sẽ chết ngay lập tức.
Lâm Chính nhìn quanh, ánh nhìn dừng trên đầu những cây Huyết Châm kia. Anh đột nhiên hét lên, vung Huyền Châm trong tay ra.
Vèo vèo vèo…
Ánh sáng màu xanh lam tỏa ra tứ phía, tựa như những lưỡi dao ánh sáng chém đứt một mảng đỏ như máu, nhắm thẳng vào Huyết Châm mà đâm.
Châm đối chọi với châm, điên cuồng va đập.
Nhưng cấp bậc của Huyết Châm không bằng Huyền Châm. Sau trận đối kháng, Huyền Châm đâm gãy Huyết Châm, chui vào trong dây đai càn quét.
Trong nháy mắt, toàn bộ dây đai đều bị chém tan nát, ngay cả Huyết Châm cũng hóa thành sương khói, tan biến trong không khí.
“Cái gì?”.
Huyết Vô Lão Tổ run rẩy.
Huyết Châm vẫn không dừng lại mà tiếp tục bay về phía ông ta, không dừng lại phút giây nào.
Huyết Vô Lão Tổ vội vàng lấy một tấm khiên đỏ máu ra chống đỡ.
Nhưng Huyền Châm đánh vào vài lần lập tức đánh nứt khiên, suýt thì tan vỡ.
Cứ tiếp tục như vậy, ông ta sẽ không chống đỡ được lâu.
“Nhãi ranh! Xem như cậu lợi hại!”.
Huyết Vô Lão Tổ nghiến răng, quay đầu chạy.
Ông ta biết so về châm thuật, mình không phải là đối thủ của Lâm Chính!
Người thanh niên trẻ tuổi này quá mức yêu nghiệt!
Bây giờ chuồn là thượng sách!
Nhưng sao Lâm Chính có thể thả ông ta đi?
“Muốn chạy à? E là không dễ như vậy!”.
Lâm Chính quát lên, sau đó múa may hai tay. Huyền Châm được ngưng tụ bằng sức mạnh phi thăng giữa lòng bàn tay không ngừng bay ra, có đến hàng nghìn cây Huyền Châm bay nhanh như con thoi, kết thành một lưới châm bao phủ lấy ông ta.
“Hả?”.
Huyết Vô Lão Tổ kinh hãi, vội vàng né tránh. Nhưng lưới châm quá lớn, ông ta hoàn toàn không có chỗ nào để tránh né.
Phập! Phập! Phập…
Lưới châm ụp xuống, Huyết Vô Lão Tổ hét lên thảm thiết, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Trên cơ thể ông ta chi chít Huyền Châm, khiến người nhìn vào cảm thấy ghê rợn.
Ông ta không còn động đậy được nữa, chỉ có thể nằm trên đất không ngừng quằn quại.
“Hay!”.
Người của Thanh Huyền Tông mừng rỡ, cùng nhau reo hò.
Lâm Chính bước tới, rút một cây châm bạc ra đâm lên huyệt Thái Dương của Huyết Vô Lão Tổ.
Trong nháy mắt, hai mắt Huyết Vô Lão Tổ tối sầm lại, ngất đi.
Ái Nhiễm mắt sáng lấp lánh, tâm trạng vô cùng kích động.
“Cô Ái Nhiễm, tông chủ, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính quay đầu lại, mỉm cười hỏi.
“Chúng tôi không sao… Không sao…”
Tông chủ Thanh Huyền Tông nhìn Lâm Chính nói, vẻ mặt phức tạp.
Bây giờ ông ta vô cùng xấu hổ.
Lúc trước ông ta còn nghi ngờ bản lĩnh của Lâm Chính.
Không ngờ người thanh niên trẻ tuổi này có thể giải quyết Huyết Vô Lão Tổ một cách dễ dàng như vậy!
Đây rốt cuộc là yêu nghiệt từ đâu xuất hiện?
“Mọi người không sao thì tốt rồi. Nhiều người đã trúng phải Huyết Châm, tôi sẽ giải châm cho mọi người, đừng cử động mạnh!”.
Lâm Chính nói, sau đó lấy Hồng Mông Long Châm ra, bắt đầu châm cứu.
“Con quen biết người này ở đâu vậy?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông lặng lẽ dõi theo, khẽ hỏi.
Ái Nhiễm ngây ra một lúc, sau đó cười đáp: “Ngoại vực”.
“Ngoại vực?”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông kinh ngạc: “Y thuật ở ngoại vực đáng sợ đến vậy rồi sao?”.
“Con nghĩ… có lẽ Lâm Chính là một ngoại lệ”, Ái Nhiễm nói.
Tông chủ Thanh Huyền Tông gật đầu, đột nhiên trở nên kích động: “Có lẽ Thanh Huyền Tông có thể nhờ cậu ta giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn!”.
“Sư phụ, ý người là…”.
“Ta muốn nhờ Lâm Chính đại diện cho Thanh Huyền Tông tham gia cuộc thi. Với thực lực của cậu ta, chắc chắn lọt vào top 20 dễ như trở bàn tay!”, tông chủ Thanh Huyền Tông cười nói.