Khu vực thi đấu được gọi là vùng đất Tu Di, gần với trung tâm vực Diệt Vong.
Bởi vì cuộc thi có sức ảnh hưởng lớn, cho nên người tham gia thi lần này hầu như bao quát toàn bộ vực Diệt Vong.
Hễ ai quá 40 tuổi thì sẽ không được tham gia thi.
Người của vực Diệt Vong có tuổi thọ trung bình rất dài, nên độ tuổi quy định được tham gia cuộc thi cũng sẽ khá cao.
Dù sao 40 tuổi ở vực Diệt Vong mà nói cũng xem như còn trẻ.
Đương nhiên, nhiều danh y thực lực ở vực Diệt Vong tuy đã trăm tuổi nhưng nhìn giống như thanh niên, vì vậy sau khi ghi danh tham gia cuộc thi sẽ phải đo tuổi xương.
Mọi người nghỉ ngơi ở Thanh Huyền Tông nửa ngày, sau đó chuẩn bị xuất phát đến vùng đất Tu Di.
Tông chủ Thanh Huyền Tông quyết định dẫn theo tất cả người của Thanh Huyền Tông. Dù mọi người đều bị thương, nhưng giờ phút này, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Nếu không tìm được thế lực bá chủ che chở cho bọn họ thông qua cuộc thi này, lần sau, ngày mà cao thủ của Thiên Thần Điện tìm đến sẽ là ngày tàn của Thanh Huyền Tông.
Thế là vào sáng sớm hôm sau, cả đoàn người lên đường đi đến vùng đất Tu Di.
“Đoạn đường này vô cùng nguy hiểm, đích đến đầu tiên của chúng ta là Huyền Hoa Thành ở gần đó, đợi đội ngũ của thế gia Độc Cô đến rồi mới đi theo đội ngũ thế gia Độc Cô vào vùng đất Tu Di! Vậy thì sẽ không có gì sai sót!”.
Vừa xuống núi, tông chủ Thanh Huyền Tông đã lên tiếng.
“Vì sao phải đi cùng người của thế gia Độc Cô đến đó?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Thần y Lâm, anh không biết chứ mỗi năm cuộc thi đấu y đều sẽ gây ra hỗn loạn ở vực Diệt Vong, vì sẽ có nhiều người thừa cơ chặn đường giết người cướp của, thừa nước đục thả câu. Suy cho cùng vì cuộc thi, bất kể thế gia hay tông môn đều sẽ mang theo nhiều dược liệu và đan dược trợ giúp đại diện của mình lấy được thứ hạng cao ở cuộc thi. Trong tay ai ai cũng có bảo bối, đương nhiên sẽ thu hút những kẻ bán mạng làm liều!”, Ái Nhiễm giải thích.
“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính gật đầu.
“Thế gia Độc Cô là thế lực bá chủ đợt trước, ngay cả nhà họ Dục cũng chẳng là gì trước mặt bọn họ, đi cùng bọn họ thì không trộm cướp nào dám hó hé! Do đó, cuộc thi lần này sẽ có nhiều đội ngũ đi theo thế gia Độc Cô đến vùng đất Tu Di. Mỗi lần thế gia Độc Cô đi đến vùng đất Tu Di đều sẽ dừng chân nghỉ ngơi ở Huyền Hoa Thành, thế nên chúng ta phải đến Huyền Hoa Thành gặp quản sự của thế gia Độc Cô. Nếu được bọn họ cho phép, chúng ta sẽ được đi cùng bọn họ, vậy thì có thể đảm bảo an toàn!”, Ái Nhiễm nói.
“Sự bảo vệ này không miễn phí đúng không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tính theo đầu người, mỗi người ít nhất một viên đan dược trung phẩm”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Đan dược trung phẩm? Đan dược của mọi người còn chia phẩm cấp nữa sao?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Đương nhiên! Đan dược trong vực Diệt Vong rất nhiều chủng loại, sao có thể không chia phẩm cấp?”.
“Đan dược trung phẩm là ở cấp độ nào?”.
“Nếu là đan dược có thể giúp cơ thể khỏe mạnh, lưu thông khí huyết, tăng ba đến năm tháng tuổi thọ thì là đan dược trung phẩm. Nếu chỉ chữa trị cảm mạo bệnh vặt, một số vết thương thông thường thì là đan dược hạ phẩm. Nếu có thể tăng công lực, tăng tuổi thọ, cứu sống người sắp chết thì là đan dược thượng phẩm. Giữa đan dược với nhau không thể trao đổi, tất cả dựa vào giá trị của nó mà định giá”, tông chủ Thanh Huyền Tông nói.
“Ai định giá?”, Lâm Chính tò mò.
“Giám đan sư!”.
Lâm Chính nghe vậy, trầm tư trong giây lát.
Lần đầu tiên anh nghe đến nghề nghiệp này.
“Giám đan sư trong vực Diệt Vong rất hiếm, nhưng thông thường người có thể giám đan đều là người luyện được đan, mà nghề luyện đan sư ở vực Diệt Vong dù ở thực lực nào cũng rất được ưa chuộng! Ví dụ Thanh Huyền Tông bọn tôi, ở thời kỳ đỉnh cao Thanh Huyền Tông có đến bốn luyện đan sư, nay tuột dốc thì không còn ai, không ai biết luyện đan, ngay cả tôi cũng chỉ biết chút ít mà thôi!”, tông chủ Thanh Huyền Tông thở dài.
“Chút ít? Tông chủ có thể luyện được đan dược gì?”.
“Cùng lắm là hạ phẩm”.
“Hơ… Đúng là chỉ biết chút ít”.
“Sao? Lâm Chính, cậu nói vậy lẽ nào cậu biết luyện đan?”, tông chủ Thanh Huyền Tông hỏi.
“Tôi? Tôi cũng chỉ biết chút ít”, Lâm Chính cười đáp.