TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3386: “LẦN NÀY THÌ RẮC RỐI TO RỒI”.

Tông chủ Thanh Huyền Tông lẳng lặng gật đầu và lên tiếng: “Người bạn Lâm Chính, tôi biết cậu tới từ ngoại vực, cũng biết dược liệu ở ngoại vực và ở vực Diệt Vong chỗ chúng tôi không giống nhau. Tôi nói với cậu như thế này nhé. Cậu có thể luyện chế được những loại đan được ở ngoại vực nhưng ở đây, dược thảo có dược tính cực mạnh, thuộc tính lại phức tạp. Mức độ luyện chế sẽ khó hơn gấp nhiều lần. Rủi ro cũng rất lớn. Nếu không cẩn thận sẽ bị nổ ngay. Có không biết bao nhiêu người chết thảm vì bất cẩn khi luyện dược. Vì vậy tốt nhất nên ít động chạm tới thuật luyên đan dược ở đây thôi”

“Được”, Lâm Chính gật đầu.

“Sư tôn, chúng ta nhiều người như vậy, có đủ đan dược trung phẩm chứ ạ?”, Ái Nhiễm suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi.

Tông chủ dùng toàn bộ tài sản có được định làm lộ phí cho mọi người rời khỏ đây nên giờ nghèo rớt mùng tơi. Vậy thì phí bảo bộ này có gom được hai không cũng chưa biết.

“Yên tâm có khoản tiết kiệm”

Tông chủ mỉm cười, lên tiếng: “Sư tôn đã để lại một phần đan dược dùng làm kinh phí cho lần thi đấu này. Sư tôn vốn định để Nam Phong đi thử thi đấu, nhưng sau phát hiện ra chuyện của Huyết Vô Lão Tô nên nghĩ rằng việc thi đấu chẳng còn hi vọng gì nữa. Giờ có cơ hội, đương nhiên không thể bỏ lỡ rồi”.

Ái Nhiễm nghe thấy vậy bèn thở phào. Cô ta rời khỏi nhà họ Dục, về vấn đề tiền bạc đương nhiên là không thể xử lý, giờ trên người cô ta chẳng có lấy một đồng.

Đám đông nhanh chóng tới Huyền Hoa Thành. Lúc này khu vực này người đã đông như kiến. Đám đông tới từ các thế gia ở khắp nơi. Mục đích của họ chỉ có một đó là thắng cuộc thi và đạt được sự bình yên.

“Xem ra có không ít người có chung mục tiêu nhỉ”, Lâm Chính mỉm cười lên tiếng.

“Đương nhiên rồi. Dù sao thì việc giết người cướp của ở trong vực Diệt Vong cũng không ít, ở đây không có cảnh sát, làm gì cũng không cần chịu trách nhiệm”, Ái Nhiễm nói.

“Long Quốc vẫn tốt hơn thật”, Lâm Chính nhún vai.

Trên đường đi, Lâm Chính phát hiện ra có không ít máy móc, nhiều nhà còn có cả máy lạnh, điều hòa, còn nhìn thấy cả siêu xe. Đám đông tới một quán liệu ở trung tâm thành phố.

Xung quanh quán rượu xếp đầy người.Người của Thanh Huyền Tông ngạc nhiên lắm.

“Sư tôn, đây là..."

“Những người này phần lớn là người quản lý tới từ các thế gia để cầu xin sự bảo vệ từ thế gia Độc Cô. Họ tới tìm sự bảo vệ, nên cùng tới tham gia cuộc thi”, tông chủ khẽ nói.

“Cái gì? Đông như vậy cơ à?”

“Đông thế này sao?”

“Thật không thể tin được”, đám đông há mồm trợn mắt.

“Thế gia Độc Cô dù sao cũng có sức mạnh lớn, hơn nữa cũng là một trong những hạt giống của cuộc thi lần này. Đám người này chưa chắc đều tới cầu xin sự bảo vệ mà có khi là tạo quan hệ. Nếu như thế gia Độc Cô có được một vị trí trong cuộc thi thì địa vị của họ đương nhiên cũng sẽ được nâng lên. Tới khi đó thế lực của họ sẽ không còn giới hạn trong vực Diệt Vong nữa”, tông chủ nói với ánh mắt ngưỡng mộ.

Nhớ lại lúc trước Thanh Huyền Tông cũng từng giữ vị trí bá chủ như thế, thế nhưng trải qua các đời thì họ đã dần sa sút mất rồi. Giờ thì đến xách dép cho thế gia Độc Cô cũng không được. Đúng là thế sự khó lường mà.

Tông chủ thở dài, nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Xếp hàng thôi”, tông chủ nói, sau đó cử người đi xếp hàng. Những người khác thì ngồi xuống hàng trà bên cạnh uống trà.

Chỗ uống trà cũng ngồi chật cứng người. Rõ ràng là mọi người đều cử một người đi xếp hàng, những người khác thì ngồi bên cạnh đợi cho tới khi được gọi tên.

Người của Thanh Huyền Tông ngồi ba bàn, vừa nói chuyện vừa quan sát. Bỗng có một giọng nói vang lên: “Ấy, có phải là người của Thanh Huyền Tông không vậy? Sao người của Thanh Huyền Tông cũng tham gia cuộc thi thế”.

“Không phải Huyết Vô Lão Tổ muốn tiêu diệt Thanh Huyền Tông rồi sao? Các người vẫn còn rảnh rang chạy tới đây à? Núi Thanh Huyền định bỏ luôn hay gì?”

“Không cần núi Thanh Huyền nữa à? Vậy khác gì con chó bị thương?”

“Ha ha...”

Tiếng cười vang lên. Người của Thanh Huyền Tông tái mặt, quay qua nhìn.

“Núi Côn Bằng à?”, Ái Nhiễm đanh mắt.

“Ai cơ?”, Lâm Chính hỏi.

“Kẻ không đội trời chung của Thanh Huyền Tông?”, Ái Nhiễm trả lời: “Lần này thì rắc rối to rồi”.

Đọc truyện chữ Full