Sáng ngày hôm sau đội quân của thế gia Độc Cô đã rời khỏi Huyền Hoa Thành đi về phía khu vực Tu Di.
Cả đội quân lên tới hàng chục nghìn người. Những kẻ mạnh nhất của thế gia Độc Cô đi trước tiên. Ai cũng sở hữu khí tức hừng hực. Mỗi người đều cưỡi ngựa trắng, ưỡn ngực tiến công.
Phía sau là đoàn quân của các thế tộc khác. Ai cũng đang nói chuyện vui vẻ, dù sao thì lên được con thuyền của thế gia Độc Cô mà, việc tới Tu Di sẽ không còn phải lo lắng nữa.
Đội quân dài dằng dặc, đoàn người đi đầu phải đi tầm 20 phút rồi thì những người cuối cùng mới lại xuất phát. Một đoàn quân như thế đương nhiên là không ai dám xem thường rồi.
Độc Cô Hoài ngồi trên chiếc kêu được kéo bằng tám con ngựa trắng, ôm hai cô gái hai bên.
Nhưng rõ ràng là ánh mắt hắn trông vô cùng âm sầm, tâm trạng cũng không tốt, thế nên động tác vuốt ve các cô gái cũng trở nên mạn bạo khiến các cô cảm thấy đau.
“Công tử, công tử làm em đau rồi”, một cô gái nói.
“Hình như hôm nay công tử không được vui. Xảy ra chuyện gì sao?”, cô gái còn lại khẽ hỏi.
“Chuyện của bổn công tử các người đừng hỏi nhiều”, Độc Cô Hoài đanh mắt, lạnh lùng nói.
“Tiểu nữ đáng chết”, hai cô gái vội vàng lên tiếng.
“Các người muốn biết, nói ra cũng chẳng sao cả, chẳng qua là do có một kẻ không chịu khuất phục bổn công tử mà thôi. Bổn công tử tối qua đã ở trong phòng đợi kẻ đó hai tiếng đồng hồ mà không thấy bóng dáng cô ta đâu nên thấy hận”, đôi mắt Độc Cô Hoài ánh lên vẻ dữ tợn.
“Rốt cuộc là kẻ nào đã đối xử với công tử nhà chúng ta như vậy chứ?”
“Được công tử để ý là phúc phần ba đời mà không biết điều. Đúng là chán sống”.
Hai cô gái thầm chửi rủa. Độc Cô Hoài càng nghe càng thấy tức. Hắn nhìn hai cô gái xinh đẹp bên cạnh nhưng so với Ái Nhiễm thì vẫn không thể sánh bằng.
Hắn cảm thấy hỗn loạn bèn trầm giọng: “Cút ra ngoài”.
Hai cô gái giật mình nhìn ánh mắt dữ dằn của Độc Cô Hoài sau đó lập tức bước xuống xe. Lúc này, một người đàn ông bước tới bên cạnh: “Cậu chủ”.
“Có chuyện gì không?”, Độc Cô Hoài hỏi bằng giọng bực dọc.
“Người của Thanh Huyền Tông đã nộp phí rồi, đang cùng chúng ta tới Tu Di. Cô gái tên Ái Nhiễm...cũng có mặt”, người đàn ông cung kính nói.
“Cái gì? Bọn họ nộp phí rồi sao? Còn đi theo nữa”.
Độc Cô Hoài bừng tỉnh: “Đám đó không bỏ trốn à?”
“Không ạ, xem ra bọn họ quyết tâm tham gia cuộc thi rồi”.
“Vậy à? Hừ, tôi còn tưởng họ bỏ chạy ngay trong đêm rồi chứ? Tôi còn dặn dò thuộc hạ canh ngoài ngoại vực để tóm chúng cơ mà. Thật không ngờ chúng không những không bỏ chạy mà còn nộp cả phí. Thú vị đấy”, Độc Cô Hoài nheo mắt nói: “Thế này đi, ông lập tức hạ lệnh thông báo cho Thanh Huyền Tông mau đi về phía trước, dẫn đầu đoàn”.
“Để bọn họ dẫn đầu sao ạ?”
Người kia giật mình, nhưng lập tức hiểu ra ý của Độc Cô Hoài bèn gật đầu: “Cậu chủ yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi”, nói xong người này bèn chạy đi tìm Thanh Huyền Tông.
Lúc này người của Thanh Huyền Tông đang cảm thấy lo lắng không yên nên đi phía sau cùng. Bọn họ tin với tính cách của Độc Cô Hoài thì hắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Một khi đối phương gây khó dễ thì phải đối phó thế nào đây? Không ai biết được.
“Chúng ta nên mua vài con ngựa”, Lâm Chính nhìn thấy những người khác đều cưỡi ngựa còn mình thì đi bộ nên chau mày.
“Xin lỗi Lâm Chính, tiền của chúng ta thật sự có hạn”, tông chủ cười khổ.
“Lát nữa mua”, Ái Nhiễm nói. Lâm Chính gật đầu.
“Các người là người của Thanh Huyền Tông phải không?”, lúc này một người đàn ông cưỡi ngựa trắng lao tới, kéo dây thắng ngựa và nhìn chăm chăm đám đông.
Bọn họ sợ hết hồn. Nhìn phục sức của người này thì biết ngay là người của thế gia Độc Cô.
“Đúng vậy, xin hỏi có việc gì không?”, tông chủ thận trọng hỏi.
“Tôi nhận được mệnh lệnh từ phía trên, con đường phía trước gập ghềnh, hiểm yếu, cần người dẫn đường, cậu chủ đề cử các người, ra lệnh cho người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng vượt lên trước dẫn đường, rõ chưa?”, người này hét lớn.
“Dẫn đường sao?”, đám đông bàng hoàng.
Đột nhiên Nam Phong nghĩ ra điều gì đó bèn nói: “Tôi nhớ phía trước là rừng Tử Thú, nơi đó không những có nhiều thú dữ mà còn là nơi thích hợp để người khác mai phục, chúng tôi dẫn đường thì khác gì tự tìm đường chết”.
“Cái gì”, mọi người tái mặt.