TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3395 TÓM LẠI LÀ MỌI NGƯỜI NÊN CẨN THẬN”

“Nghe đây, đây là nhiệm vụ mà thế gia Độc Cô sắp xếp, các người phải làm theo. Nếu như dám đối kháng thì theo như quy định trước đó, thế gia Độc Cô được quyền tùy ý xử lý các người”.

Người kia hừ giọng, kéo dây ngựa và rời đi. Đám đông tái mặt, ai cũng á khẩu.

“Lúc trước tôi đi gặp người quản sự của thế gia Độc Cô. Quản sự nói rằng hành trình này nhất định phải thuận theo bọn họ, nếu đối kháng thì thế gia Độc Cô được toàn quyền giải quyết chúng ta”, tông chủ nói giọng khàn khàn.

“Hả? Vậy tức là đi cũng chết mà không đi cũng chết?”, Nam Phong bàng hoàng.

“Đây chắc chắn là mưu đồ của tên Độc Cô Hoài đó. Hắn muốn chúng ta phải chết”.

“Chết tiệt”.

“Tên Độc Cô Hoài này đúng là độc ác”, đám đông nghiến răng chửi rủa.

“Giờ nói gì cũng vô ích, chúng ta không đi trước dẫn đường thì chắc chắn Độc Cô Hoài sẽ làm khó chúng ta. Giờ chúng ta đuối lý, hoặc là thử tiến tới hoặc là lập tức chuồn”, Ái Nhiễm trầm giọng.

“Vậy thì chúng ta thử xem sao?”, Lâm Chính nói. Người của Thanh Huyền Tông nhìn nhau, tất cả đều liều mạng lao lên trước.

“Ấy, đám người đó đi đâu vậy?”

“Anh không biết sao? Họ đắc tội với cậu chủ Hoài nên bị ra lệnh đi lên trước dẫn đường đấy”.

“Dẫn đường? Phía trước là rừng Tử Thú, vậy thì khác gì đâm đầu vào chỗ chết?”

“Không phải họ chán sống mà là cậu chủ Hoài muốn họ chết. Hừ, đúng là một lũ ngốc, đắc tội với cậu chủ Hoài lại còn tham gia đội quân của thế gia Độc Cô. Vậy khác gì là nộp mạng cho cậu ta chứ?”

“Nếu là tôi thì tôi đã bỏ chạy từ lâu rồi?”

“Chạy, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh tưởng rằng cậu chủ Hoài sẽ tha cho bọn họ sao? Dù có chạy khỏi vực Diệt Vong thì đám người đó cũng chết thôi. Tôi thấy chắc họ cũng biết là không thoát được nên mới ngoan ngoãn ở lại đối diện với sự thật đấy”.

Những người có mặt nhìn đám người Thanh Huyền Tông và xì xầm.

Người của Thanh Huyền Tông nhanh chóng lao lên trước. Lúc này, người đàn ông cưỡi ngựa khi nãy đang đợi đám người Thanh Huyền Tông.

“Các người đi tới vị trí 3km ở phía trước dẫn đường, ngoài ra còn cần dọn cỏ để đảm bảo đoàn quân thuận lợi đi lại. Nhớ kỹ, nhất định phải đảm bảo khoảng cách 3km", người này nói tiếp.

Đám đông tức lắm nhưng không làm gì được đành tiếp tục đi. Họ đi tới phạm vi cách 3km.Bọn họ cảnh giác nhìn bốn phía với vẻ lo lắng

“Tông chủ, bọn chúng làm vậy thì chi bằng chúng ta tăng tốc tới Tu Di trước đi. Hà tất phải dẫn đường cho họ”, một người không nhịn được bèn lên tiếng.

Tông chủ chỉ lắc đầu: “Chỉ dựa vào chúng ta thì sợ rằng không thể tới được đó đâu. Mặc dù chúng ta dẫn đường nhưng với sự chấn nhiếp cuả thế gia Độc Cô, những kẻ tiện nhân khác cũng không dám ra tay với chúng ta. Chỉ sợ những thành phần liều mạng không sợ chết khác thôi”.

“Tóm lại là mọi người nên cẩn thận”, Ái Nhiễm nói.

Giờ không còn cách nào nữa rồi.

Grao! Đúng lúc này có tiếng hổ gầm từ khu rừng vang lên.

Đám đông căng thẳng nhìn tới. Họ thấy trong lùm cây lạo xạo như có thứ gì đó đang chuyển động.

Một lúc sau..."Grào”, một con hổ cực lớn lao ra.

Con hổ này rất lớn, cao cỡ người trưởng thành với đôi mắt đỏ như máu, tứ chi rắn rỏi và những cái vuốt thì sắc như dao cạo.

“Là hổ sao?”, Lâm Chính khựng người.

“Thần y Lâm, cây cỏ của vực Diệt Vong đều là linh hoa linh thảo nên các loại động vật ở đây sau khi được ăn những thứ như thế cũng sẽ đột biến. Chúng không chỉ to mà còn mạnh kinh người. Thậm chí đáng sợ hơn rất nhiều những con thú dữ khác ở ngoại vực”, Ái Nhiễm lập tức giải thích.

“Mọi người cẩn thận”.

“Mau đuổi nó đi”, tông chủ hét lớn. Người của Thanh Huyền Tông lập tức phóng châm. Trong nháy mắt con hổ bị ghim kín người, cơ thể nó nứt ra. Nói giãy giụa rồi ngã ra đất và tắt thở. Đám đông thở phào khi thấy vậy.

“Những con thú giống như con hổ này không ít. Các vị, chúng ta mua đi thôi, rời khỏi rừng Tử Thú rồi tính tiếp. Chỉ cần ra khỏi rừng thì dù thế gia Độc Cô bắt chúng ta dẫn đường cũng không thành vấn đề”, tông chủ lên tiếng.

“Được, chúng ta mau đi thôi”, đám đông rảo bước đi tới. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói khác vang lên.

“Giết chết thú cưng của tôi mà muốn đi sao? Các vị không hiểu quy tắc hay gì? Phải để lại thứ gì đó bồi thường chứ?”

Ngay sau đó vài chục người nhảy ra với sát khí hằm hằm và đao kiếm trong tay. Tất cả đều nhìn chăm chăm đám người Thanh Huyền Tông.

Đọc truyện chữ Full