“Cẩn thận!”.
Tông chủ Thanh Huyền Tông hét lên.
Ái Nhiễm dừng bước, chạy tới hỗ trợ Lâm Chính.
Đúng lúc đó, Lâm Chính đưa cánh tay phải lên, dùng hai ngón tay kẹp lấy hắc đao đang chém xuống.
Keng!
Trong nháy mắt, hắc đao cuồng bạo hạ xuống bị kẹp giữa hai ngón tay, không thể di chuyển thêm phân nào.
“Cái gì?”.
Gã đó sửng sốt, dùng sức muốn chém hắc đao xuống vai Lâm Chính, nhưng dù gã có gắng sức thế nào cũng vô ích.
Lưỡi đao giống như dính vào ngón tay của Lâm Chính.
“Chuyện gì thế này? Đao… Đao của tôi?”.
Tên chột kinh hãi, nhìn hắc đao mà trong lòng chấn động.
Cho dù cánh tay gã đã nổi gân xanh, cơ bắp rung bần bật vẫn chẳng được ích gì.
“Sức mạnh của anh bắt nguồn từ sự cải tạo của thuốc, cho nên sức mạnh này không ổn định, cũng không quá mạnh. Thực ra tôi không dùng sức thô để đỡ hắc đao của anh, mà dùng xảo kình với hình thức của khí thuận theo hắc đao chặn sức mạnh trên cổ tay anh lại, vậy thì anh sẽ không thể làm gì được”, Lâm Chính cười nói.
“Mày! Nói năng lung tung! Mày chẳng hiểu gì cả!”.
Tên chột dường như bị chọc giận, liên tục gào thét, vung nắm đấm còn lại lên muốn đấm vào đầu Lâm Chính.
Đúng lúc này, cánh tay còn lại của Lâm Chính đã đưa tới dưới nách tên chột nhanh như chớp, một chỉ như kiếm nhẹ nhàng đâm vào huyệt đạo dưới nách gã.
Trong nháy mắt, tên chột run rẩy như bị sét đánh, hắc đao trong tay cũng buông lỏng, liên tục lùi về sau mấy bước.
Gã mở to mắt nhìn xuống nách mình, rồi lại nhìn sang Lâm Chính, giọng run rẩy: “Mày đã làm gì tao?”.
Làm gì?
Người hai bên đều cảm thấy khó hiểu, không rõ tên chột nói vậy là ý gì.
Cho đến khi cơ thể tên chột đột nhiên thay đổi.
Cơ thể cường tráng của gã đột nhiên rũ xuống giống như đóa hoa khô héo, hai cánh tay thô to đáng sợ rút lại chỉ còn da bọc xương, cơ bắp cuồn cuộn cũng nhanh chóng teo tóp.
Từ đầu tới cuối chỉ mất mười mấy giây, gã đàn ông cao to hơn hai mét chợt biến thành một người gầy như que củi, dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
Người xung quanh đều sững sờ.
Lúc này e là một trận gió thổi qua cũng quét bay tên chột được.
Đây là cảnh tượng đáng sợ đến thế nào?
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, e là không ai tin nổi.
“Đại ca…”.
Người ở phía sau run rẩy, chưa hết kinh hoảng, toàn thân run lên.
Tên chột cũng ngã ngồi xuống đất, hai chân run rẩy, cả sức lực để đứng vững cũng không có.
Người phụ nữ ở bên cạnh chỉ liếc nhìn tên chột rồi lại dập đầu xuống đất.
“Vì sao… Vì sao… lại như vậy? Mày đã… làm gì tao?”.
Tên chột dùng hết sức lực yếu ớt lên tiếng.
“Chẳng làm gì cả”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Tôi chỉ rút hết dược lực của anh mà thôi”.
“Rút hết dược lực của tôi?”, tên chột sửng sốt, hai mắt lõm sâu nhìn Lâm Chính đầy hoang mang, rõ càng không hiểu được đó là ý gì.
“Ngu ngốc, giờ mà anh còn chưa hiểu ra sao?”.
Người phụ nữ ở bên cạnh không nhìn thêm được nữa, cúi đầu lạnh lùng nói: “Vị đại nhân này đã nhìn ra các anh hoàn toàn chỉ dùng thuốc nâng cao thực lực, do đó đại nhân đã rút dược lực của anh ra, làm anh hiện nguyên hình!”.
“Cái gì?”.
Tên chột sững sờ.
Gã không ngờ một dược nhân như mình lại bị cướp đoạt sức mạnh!
“Sức mạnh này… không phải đã dung hòa hoàn hảo với cơ thể tao rồi sao? Sao có thể… Sao có thể? Không ai có thể phân ly được sức mạnh của tao!”, tên chột gào lên điên cuồng, không thể chấp nhận sự thật.
“Ngu đần đúng là ngu đần, vị đại nhân này có thể luyện ra được đan dược mạnh mẽ như vậy, chứng tỏ thủ đoạn của cậu ta đã đạt trình độ thông thiên, rút dược lực của anh thì có là gì?”, người phụ nữ nói.
Nhưng tên chột lại không muốn chấp nhận, nổi giận gào lên: “Người đâu! Giết cho tao… Giết… Giết sạch bọn họ! Giết…”.
Gã vừa dứt lời, đám thổ phỉ ở phía sau đưa mắt nhìn nhau, sau đó ai nấy vung đao tiến lên.
“Tôi đưa các người viên đan dược này coi như một lời khuyến cáo, hi vọng các người có thể lùi xa chín mươi dặm để chúng tôi rời đi. Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian, tạo thêm sát nghiệp, nhưng các người lại không nghe. Bây giờ, tôi đánh tàn phế đại ca các người cũng là cảnh cáo các người, tôi hi vọng các người có thể thức thời rời khỏi đây, bởi vì tôi sẽ không cho cơ hội thứ ba, các người hiểu rõ chưa?”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm đám thổ phỉ đang đi đến, thản nhiên nói.
Giọng nói đã toát ra một chút sát ý.
“Nhãi ranh, bọn tao không dễ dọa vậy đâu. Huống hồ bọn tao ra ngoài cầu tài mà sợ chết hay sao? Mày có đan dược tốt như vậy, tao nghĩ trên người mày chắc chắn còn có bảo bối tốt hơn, đúng không?”.
“Nếu mày thật sự mạnh thì cần gì phải cảnh cáo tao? Cao thủ thật sự không nhiều lời với bọn tao, muốn giết đã giết từ lâu rồi! Vậy nên tao đoán mày chỉ đang dọa dẫm mà thôi!”.
“Chắc chắn là vậy!”.
Bọn họ nhìn anh một cách lạnh lùng, ai cũng đằng đằng sát khí, cầm đồ đao chiến kiếm đi tới.
Người phụ nữ kia sợ đến mức hồn lìa xác.
Người của Thanh Huyền Tông đều căng thẳng, vội vàng tiến tới chuẩn bị nghênh địch.
Đúng lúc đó, Lâm Chính thở dài một tiếng.
“Được thôi!”.
“Ồ?”.
Đám thổ phỉ nhíu mày.
Lâm Chính chậm rãi đưa tay lên, hờ hững nhìn lòng bàn tay, nói: “Nếu các người đã muốn chết, tôi… cũng chỉ đành cho các người toại nguyện!”.
“Thật là mạnh miệng!”.
“Giết!”.
Đám thổ phỉ nổi giận gào lên, xông về phía Lâm Chính.
Khí tức thô bạo giống như nước lũ tràn về.
Cây cối bên đường đều bị nước lũ làm lung lay.
Mặt đất rung chuyển.
Tông chủ Thanh Huyền Tông vô cùng lo lắng kinh hãi.
Một trận đại chiến sắp diễn ra.
Ở cách đó không xa, một thiếu nữ mặc áo đỏ cưỡi một con ngựa trắng đang chạy như bay về phía này.
Chẳng mấy chốc, cô ta đã nhìn thấy nhóm Lâm Chính, cũng nhìn thấy đám thổ phỉ xông tới giết Lâm Chính…