TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3398 “CÔ KHÔNG TIN? CÓ THỂ THỬ XEM”.

“Cô sao vậy?”.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người phụ nữ, tên chột cảm thấy không ổn.

Người phụ nữ vội vàng đưa viên thuốc đó lên mũi ngửi, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.

Cô ta quan sát kỹ càng đan dược đó, cơ thể run lên dữ dội hơn.

“Đây là đan dược gì? Tê Phượng! Cô nói gì đi!”, tên chột mất kiên nhẫn hét lên.

“Thần đan cực phẩm! Thần đan cực phẩm!”.

Người phụ nữ tên Tê Phượng run rẩy hét lên, mừng rỡ đến mức bật khóc: “Đan này tràn ngập linh vận thiên địa, hơn nữa còn hấp thu tinh hoa ngũ hành nhật nguyệt, nếu có thể dùng nó ít nhất có thể tăng năm mươi năm công lực, hơn nữa còn có thể đạt tới bách độc bất xâm!”.

“Wow!”.

Tên chột nghe vậy thì kinh ngạc thốt lên.

Tông chủ Thanh Huyền Tông và những người khác vô cùng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính mà không tin nổi.

“Thần y Lâm, anh có cả thần đan như vậy? Vì sao anh không dùng?”, Ái Nhiễm cũng vô cùng kinh ngạc, vội vàng hỏi.

“Tôi dùng rồi, dùng nữa cũng vô dụng, cô thích thì lát nữa tôi tặng cô!”, Lâm Chính cười đáp.

Ái Nhiễm sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Bảo bối như vậy thần y Lâm giữ lại đi, lúc nào cần thì giao ra”.

“Thật ra nó không có tác dụng gì với tôi”.

Lâm Chính buột miệng đáp.

Ái Nhiễm không biết nên nói thế nào.

“Thằng nhãi, không ngờ trên người mày có cả bảo bối thế này! Không tồi không tồi! Tao rất vui!”, tên chột cười lớn, lấy đan dược về.

“Đại ca, đừng vội! Đan dược này không tầm thường, nếu hỏi được xuất xứ, có lẽ còn lấy được nhiều đan tốt hơn!”, Tê phượng quay lại, nghiêm túc nói.

“Không sai!”, tên chột gật đầu, nhìn Lâm Chính chằm chằm: “Thằng nhãi, nói tao biết đan dược của mày ở đâu ra?”.

“Tôi tự luyện được”, Lâm Chính nói, vẻ mặt trở nên nặng nề.

Nghe vậy, Tê Phượng như bị sét đánh.

“Cậu tự luyện được?”.

Tên chột sững sờ, ngay sau đó cười rộ lên: “Hay! Hay! Thằng nhãi, nếu đã như vậy, tao cần có mày, tao cần mày luyện đan cho tao mỗi ngày! Ha ha ha…”.

“Không thể!”.

Tiếng cười của tên chột còn chưa dừng lại, Tê Phượng lại hét lên: “Sao cậu có thể luyện chế được đan dược này? Chắc chắn không thể! Cậu lừa đảo!”.

“Cô không tin? Có thể thử xem”.

Lâm Chính thản nhiên nói, đưa tay vận khí.

Trong nháy mắt, một cây châm khí màu vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay anh.

Tê Phượng thấy vậy không khỏi mở to mắt, lát sau lại quỳ thụp xuống đất, run rẩy hô lên: “Đại nhân tha mạng, tôi có mắt không tròng xúc phạm đến đại nhân, xin đại nhân tha mạng!”.

Cảnh này xuất hiện, tất cả mọi người đều sửng sốt.

“Tê Phượng! Cô làm gì vậy? Quỳ trước thằng nhóc đó làm gì? Đầu óc cô có vấn đề rồi à?”, tên chột hoàn hồn lại, lớn tiếng mắng chửi.

Nhưng Tê Phượng không dám đứng dậy, chỉ cúi đầu nói lớn tiếng: “Đại ca, châm vàng trong tay vị đại nhân đó là được ngưng tụ từ sức mạnh phi thăng, từ đó có thể thấy thực lực của vị đại nhân đó siêu phàm thoát tục! Nếu đan dược này thật sự do vị đại nhân đó luyện ra thì chúng ta chắc chắn không phải đối thủ của vị đại nhân đó, bởi vì muốn luyện được đan dược này cần có khí kình và kỹ xảo cực kỳ khủng khiếp. Chúng ta làm sao chống lại người có thủ đoạn như vậy? Đối đầu với người như vậy là tự tìm đường chết!”.

“Cô… Nói bậy!”, tên chột tức giận, đạp vào người phụ nữ kia.

Người phụ nữ không kịp đề phòng ngã ra đất, sau đó lại vội vàng bò dậy, quỳ dưới đất không dám đứng dậy.

“Thứ vô dụng! Được thôi, đợi tao lột da thằng nhãi đó ra, mày sẽ biết nó chỉ được cái mã!”.

Nói xong, tên chột cầm hắc đao phẫn nộ gào lên, xông về phía Lâm Chính.

Khí ý cuồng bạo cuốn tới.

Nhưng Lâm Chính không hề chuyển động, chỉ lặng lẽ nhìn gã, bất động như núi.

Đọc truyện chữ Full