Người phụ nữ cũng có chút y thuật, nhưng so với Lâm Chính thì còn kém xa.
Người như vậy, sao Lâm Chính có thể dùng được đây?
Mọi người đều không thể hiểu nổi.
"Đã lỡ rất nhiều thời gian rồi, chúng ta đi thôi", Lâm Chính nghiêng đầu nói.
"Được...được..."
"Chúng ta mau chóng lên đường thôi".
Mọi người định thần lại, vội vã đáp lời. Tâm trạng họ phức tạp, hồi lâu sau không nói năng gì.
Một đoàn người đi trước dẫn đường.
Cô gái áo đỏ lúc này vẫn còn đang bỏ chạy về phía quân đội của Độc Cô thế gia.
Cô ta vận khí công, thờ phì phò, mặt trắng bệch ra, một giây cũng không dám ngừng nghỉ.
Cứ chạy như vậy gần mười phút mới nhìn thấy đoàn quân của Độc Cô thế gia.
"Cô Ba, cô sao vậy?"
Người của Độc Cô thế gia nhìn thấy cô gái mồ hôi đầm đìa thì không khỏi kinh ngạc.
Nhưng cô gái không trả lời mà trực tiếp vọt tới bên cạnh xe ngựa.
"Anh Hai! Anh cả đâu?"
Cô gái kêu lên gấp gáp.
"Tam muội, em không sao chứ?"
Độc Cô Hoài vội vàng vén màn, sốt sắng nhìn em gái. Thấy em gái mình bộ dạng như vậy thì ánh mắt nghiêm trọng, hỏi: "Em gái, có chuyện gì xảy ra vậy? Em không sao chứ?"
"Anh Hai, em không sao, có điều em đã nhìn thấy một chuyện dị thường! Anh cả đâu? Mau kêu anh ấy dẫn các gia chủ đi tiêu diệt người của Thanh Huyền Tông! Nhanh lên!", cô gái lo lắng nói.
Khi cô ta vừa dứt lời, Độc Cô Hoài sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Tam muội, chuyện gì xảy ra vậy? Sao em lại đột nhiên muốn anh cả làm vậy? Chỉ là một đám Thanh Huyền Tông tép riu, phiền tới đại ca làm gì?"
“Anh Hai, anh không hiểu, vừa rồi em đi tới chỗ Thanh Huyền Tông định bắt cô gái mà anh thích về, vừa đúng lúc gặp bọn họ đánh nhau cùng đám tặc phỉ, anh biết em nhìn thấy gì không? Em thấy ở Thanh Huyền Tông có một cao thủ một quyền giết hết bọn tặc phỉ, không chừa một tên! Có một đại cao thủ ẩn thân ở Thanh Huyền Tông! Hiện tại anh và Thanh Huyền Tông có xích mích, nếu bọn họ tấn công anh thì làm sao bây giờ? Cho nên nhất định phải nhờ anh cả nhanh chóng tiêu diệt Thanh Huyền Tông để tránh phiền phức sau này!”, cô gái vội vã nói.
Độc Cô Hoài không khỏi giật mình, sau đó lại bật cười.
"Tam muội, chẳng lẽ em hoa mắt sao? Người của ta nói Thanh Huyền Tông gặp phải sơn tặc cũng không phải loại sơn tặc bình thường, mà là một đám dược nhân cực kỳ lợi hại, bọn chúng chuyên cướp bóc người đi qua rừng, thủ đoạn hung tàn và độc ác, sức mạnh cũng kinh người. Những kẻ vô dụng từ Thanh Huyền Tông đó làm sao có năng lực như vậy? Một quyền đánh chết sơn tặc? Chỉ sợ cao thủ của Độc Cô cũng không làm được! Tam muội, có phải do em quá mệt mỏi nên bị hoa mắt không? Sắc mặt em cũng trắng bệch ra đây này", Độc Cô Hoài không thể tin được, cười nói.
"Anh Hai, em chính mắt nhìn thấy, làm sao có thể sai được? Anh nếu không tin thì hãy để quân đội tiến lên. Khi đi tới phía trước là sẽ biết chân tướng ngay thôi", cô gái mặc đồ đỏ nghiến răng đáp.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, Độc Cô Hoài không khỏi chột dạ.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu về phía đám người bên cạnh hô to: "Hạ lệnh tăng tốc, nhanh chóng hành quân qua rừng Tử Thú!"
"Vâng!"
"Ngoài ra, phái người đi phía trước, gọi người của Thanh Huyền Tông quay lại!"
"Tuân lệnh!"
Sau khi mệnh lệnh được ban xuống, cả đội quân tiến lên với tốc độ tối đa.
Một lúc sau, đội quân đã kéo đến nơi Thanh Huyền Tông và đám tặc phỉ vừa đánh nhau.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô gái mặc đồ đỏ đã chết lặng.
Cô ta thấy mặt đất nứt toác ban đầu đã liền lại.
Hiện trường chỉ có một số dấu vết vật lộn và vài vết máu, ngoài ra không có gì khác.
"Tam muội, em nói đã có kẻ một chưởng tiêu diệt hết đám tặc phỉ ở đây sao? Nếu thực sự là như vậy thì dấu vết của cuộc chiến ở đây phải rõ ràng và khốc liệt hơn. Nhưng nhìn cảnh tượng ở đây, có vẻ như chỉ có một cuộc chiến quy mô nhỏ diễn ra!"
Độc Cô Hoài xuống xe ngựa, liếc nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó liếc xéo cô gái.
Đầu óc cô gái trống rỗng, nhất thời không nói nên lời.