TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3405 "MẤT CÔNG KINH NGẠC MỘT PHEN!"

"Ồ?"

Độc Cô Hoài nhíu mày, nghiêng đầu nhìn.

Hắn phát hiện em gái mình đang đứng bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Cô ta nhìn thẳng vào Lâm Chính, giống như nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

“Ý của em là người này một quyền giết chết đám tặc phỉ trong rừng Tử Thú?” Độc Cô Hoài nhàn nhạt hỏi.

"Đúng! Là anh ta! Là anh ta!" cô gái run rẩy kêu lên rồi chỉ vào Lâm Chính.

"Cậu chủ, có khả năng! Từ quần áo của người này có thể nhận ra, hình như không phải là người Thanh Huyền Tông! Chẳng lẽ là một cao thủ ẩn thân?" Lúc này, tâm phúc bên cạnh Độc Cô Hoài lên tiếng.

Độc Cô Hoài nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhìn một lượt Lâm Chính, lạnh lùng hỏi: "Anh tên là gì?"

Hắn vừa dứt lời, tất cả các cao thủ của gia tộc Độc Cô đã vây quanh hắn, nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.

Một luồng sát khí bắt đầu tỏa ra từ họ.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Độc Cô Hoài cũng phần nào tin vào câu chuyện của em gái mình.

Mặc dù trước đây hắn không tin lời nói của em gái mình, nhưng bây giờ dường như tất cả những điều này có chút kỳ lạ, và hắn quyết định thà giết nhầm chứ không bỏ sót.

Nếu Lâm Chính thật sự có thực lực như vậy, vậy nhất định phải diệt trừ, ngừa hậu hoạ về sau.

Dù sao trước đó hắn cũng không động vào người Thanh Huyền Tông, bởi vì hắn cảm thấy những người nhỏ bé này so với thanh danh của Độc Cô thế gia rõ ràng không đáng kể gì.

Nhưng nếu Lâm Chính có thể uy hiếp được hắn, như vậy thanh danh của Độc Cô thế gia cũng không quan trọng. Hắn sẽ bất chấp tất cả nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ phiền phức!

Đám cao thủ kia cũng hiểu được ý tứ của Độc Cô Hoài.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Lâm Chính.

Chỉ cần Lâm Chính có biểu hiện gì khác thường, hơn chục thanh kiếm sẽ bổ vào người anh, phân xác anh thành ngàn mảnh.

"Lâm Chính!"

Lâm Chính cũng không khách khí, chắp tay sau lưng, thờ ơ đáp.

"Lâm Chính?"

Độc Cô Hoài nhìn cao thủ bên cạnh bằng ánh mắt cổ quái, những cao thủ này đều lắc đầu.

Rõ ràng, bọn họ cũng chưa từng nghe tới cái tên này.

"Thanh Huyền tông chủ, người này là người của các ông sao?", Độc Cô Hoài trầm giọng hỏi.

"Cái này...", Thanh Huyền tông chủ vẻ mặt bối rối.

"Có sao nói vậy, tôi khuyên ông nên thành thật khai báo, nếu không một khi tôi tra ra ông gian dối thì người của Thanh Huyền Tông chỉ sợ là toàn bộ phải bỏ mạng ở đây!", Độc Cô Hoài nói giọng lạnh như băng.

Thanh Huyền tông chủ biết rõ sự tàn bạo của Độc Cô Hoài, không chịu được áp lực hắn tạo ra nên chỉ đành đáp: "Hồi bẩm cậu chủ Hoài, vị này quả thực không phải là người của Thanh Huyền Tông, nhưng cậu ấy sẽ đại diện cho chúng tôi tham gia cuộc thi!"

"Cái gì?"

Độc Cô Hoài mặt biến sắc, lập tức nháy mắt với kẻ bên cạnh mình.

Nếu Lâm Chính là người của Thanh Huyền Tông thì Độc Cô Hoài có thể xử lý ngay không cần suy nghĩ.

Bởi Thanh Huyền Tông đến nay thực lực yếu ớt, chẳng ai nên cơm cháo gì nên Độc Cô Hoài coi họ chẳng bằng hạt bụi.

Nhưng nếu đây không phải người của Thanh Huyền Tông, vậy nói không chừng là cao thủ Thanh Huyền tông chủ tìm tới.

Hiện giờ Độc Cô Hoài đã đắc tội với cao thủ này, nếu cao thủ này âm thầm ra tay thì chẳng phải hắn xong đời sao?

Cho nên hắn đành quyết tâm giải quyết Lâm Chính ngay lúc này, diệt trừ hậu hoạ về sau.

Một đám cao thủ của Độc Cô thế gia cưỡi ngựa lao lên, sát khí đằng đằng chuẩn bị ra tay.

Thanh Huyền tông chủ thấy vậy mặt biến sắc, vội vã hét lớn: "Cậu chủ Hoài, xin hãy dừng tay! Lâm Chính cậu ấy chắc chắn không có gì nguy hiểm với cậu chủ!"

"Sao ông biết được?", Độc Cô Hoài lạnh giọng chất vấn.

"Bởi vì. . . . bởi vì Lâm Chính đại nhân là người ngoại vực! Thanh Huyền tông chủ do dự một chút, sau đó lớn tiếng hô.

"Ngoại vực?

Tất cả mọi người đều sững sờ, toàn bộ kinh ngạc nhìn về phía Lâm Chính.

"Ông đang nói gì vậy?" Tên này... đến từ vùng ngoại vực sao? "Độc Cô Hoài cũng trợn tròn mắt, vội vàng chất vấn.

"Vâng, Lâm Chính đại nhân thực sự đến từ ngoại vực. Nếu không tin thì cậu chủ cứ nhìn xem, bộ quần áo trên người cậu ấy vẫn là thương hiệu ngoại vực, còn có điện thoại di động, đồng hồ đeo tay,..." Thanh Huyền tông chủ vội vàng nói.

Đám người kia vừa nhìn thấy, lập tức cảm thấy vui sướng.

Cô gái cũng rất ngạc nhiên, không thể tin được.

"Quả thực là kẻ vô dụng đến từ vùng ngoại vực!"

"Mất công kinh ngạc một phen!"

Các cao thủ bật cười.

Những tộc nhân khác vây xem phía sau cũng bụm miệng cười, ánh mắt nhìn về phía Lâm Chính đầy sự khinh thường.

Người của vực Diệt Vong cực kỳ cao ngạo, căn bản là xem thường bất cứ kẻ nào đến từ vùng ngoại vực.

Theo bọn họ thấy, y thuật cùng tri thức của vực Diệt Vong đã vượt xa thế giới bên ngoài mấy chục thậm chí hơn trăm năm, đám mông muội ngoại vực căn bản không cần nhắc tới.

"A, phế vật chính là phế vật, Thanh Huyền Tông các ngươi không còn ai sao? Lại đi tìm một người ngoại vực làm đại diện? "Độc Cô Hoài cười lạnh, trong mắt đầy sự khinh thường.

"Hồi bẩm cậu chủ Hoài, thanh Huyền Tông chúng tôi lúc trước ứng phó với Huyết Vô lão tổ, toàn bộ người đều bị thương, không thể tham gia cuộc thi, nhưng lại không muốn lãng phí cơ hội quý giá này nên mới mời Lâm Chính đại nhân đại diện cho chúng tôi tham chiến", Thanh Huyền tông chủ cung kính giải thích.

Đọc truyện chữ Full