TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm Chính
CHƯƠNG 3406 "THANH HUYỀN TÔNG".

"Hóa ra là vậy, hừ, lũ tạp nham này thú vị thật đấy, đã rách lại còn nát. Sớm biết thế này thì các người nên nhường suất thi cho thế gia Độc Cô chúng tôi mới phải. Tôi tùy tiện phái một người quét dọn trong nhà cũng hơn đứt thằng vô dụng ngoại vực này", Độc Cô Hoài khinh bỉ nói, sau đó khẽ phất tay.

Các cường giả của thế gia Độc Cô ở hai bên đều lùi lại.

Sau khi biết Lâm Chính chỉ là một người ngoại vực, Độc Cô Hoài lại càng không muốn động đến anh.

Giết người như vậy chỉ khiến hắn bẩn tay, hủy hoại thanh danh của hắn.

Nếu đồn ra ngoài, để người ta biết Độc Cô Hoài hắn nhằm vào một người ngoại vực thì chẳng phải sẽ thành trò cười sao?

Nghĩ đến đây, Độc Cô Hoài liền quyết định bỏ qua, cứ tham gia cuộc thi trước đã. Còn Ái Nhiễm thì chờ sau cuộc thi hắn sẽ nghĩ cách có được cô ta.

Dù sao hiện giờ Thanh Huyền Tông cũng đi theo thế gia Độc Cô, Ái Nhiễm cũng ở ngay dưới mí mắt hắn.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi thôi".

Độc Cô Hoài bình thản nói, rồi xoay người lên xe ngựa.

Đoàn người tiếp tục tiến về phía trước.

Người của Thanh Huyền Tông cũng trở lại phía sau đoàn người.

Nhưng lần này, bọn họ có thể nghe thấy tiếng cười nhạo rõ mồn một của các thế tộc khác.

"Thanh Huyền Tông đúng là kém cỏi, còn tìm cả người ngoại vực giúp đỡ!".

"Nhớ lúc trước, Thanh Huyền Tông cũng là một đại tông nổi tiếng như cồn, không ngờ lại sa cơ đến mức này, đúng là khiến người ta thổn thức!".

"Cũng không biết tổ tiên của Thanh Huyền Tông ở dưới suối vàng biết chuyện này thì sẽ thế nào".

"Chắc là tức đến mức đội mồ sống lại".

"Ha ha ha..."

Những tràng cười chói tai vang lên.

Người của Thanh Huyền Tông nghe thấy thế đều nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm tay, chỉ muốn lập tức xông tới cho những người này mấy cái bạt tai.

Nhưng thực lực hiện giờ không cho phép, nên bọn họ chỉ đành nuốt cục tức này vào bụng.

Đoạn đường còn lại cũng coi như yên ổn.

Dù sao thế gia Độc Cô cộng với lực lượng của vô số thế gia tông tộc đã gần như một nhân vật khổng lồ, đâu ai dám cả gan chọc vào bọn họ.

Cứ đi như vậy tròn một ngày, mọi người vượt núi băng đèo, cuối cùng cũng đến được vùng đất Tu Di.

Vùng đất Tu Di nằm ở một bồn địa.

Nhưng bồn địa này vô cùng rộng lớn.

Sau khi mọi người tiến vào vùng đất Tu Di, Lâm Chính mới phát hiện hóa đây là một vùng đất ngũ hành.

Bởi vì xung quanh bồn địa có năm ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có thuộc tính khác nhau. Có ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, có ngọn núi rậm rạp xanh ngắt, có ngọn núi trơ ra đất vàng, có ngọn núi lại đầy sông đầy suối, còn ngọn núi cuối cùng lại là một ngọn núi lửa.

Lâm Chính nhìn xung quanh, ánh mắt đanh lại.

Vùng đất Tu Di này có thể nói là một vùng đất phúc trạch tự nhiên, nếu có thể trồng thảo dược hay tu luyện ở đây, thì sẽ nhận được vô số lợi ích, làm ít hưởng nhiều.

Vực Diệt Vong đúng là một nơi thần kỳ.

Lâm Chính vô cùng cảm khái.

Nhưng sau khi đặt chân vào vùng đây, Lâm Chính lại phát hiện ra sự khác thường.

Anh nhìn thấy bồn địa này lồi lõm đầy hố, có không ít dấu vết đánh nhau, một số chỗ còn có xương trắng, nhìn mà rùng mình.

"Chuyện gì thế này?".

Lâm Chính tò mò hỏi.

"Vùng đất Tu Di là một mảnh đất tứ chiến, vì nó có điều kiện địa lý được ông trời ưu ái, nên có rất nhiều người của các tông môn thế tộc muốn chiếm nơi này làm của riêng. Trước khi cuộc thi được tổ chức, nơi này vẫn luôn là chiến trường chém giết lẫn nhau, số người chết ở vùng đất Tu Di nhiều không đếm xuể. Sau khi cuộc thi được triển khai, vùng đất Tu Di được chọn làm nơi thi đấu thì chiến tranh mới kết thúc", Ái Nhiễm giải thích.

"Hóa ra là vậy", Lâm Chính gật đầu.

Đúng lúc này, đoàn người đến trước một tòa nhà cao tầng ở cuối bồn địa.

Lâm Chính liếc mắt nhìn tòa nhà, thấy nó đã rất cũ kĩ, nhưng xung quanh có không ít chiến sĩ mặc giáp. Trên người những chiến sĩ này đều tỏa ra mùi thuốc rất nồng, hiển nhiên đều là dược nhân, thực lực vô cùng đáng sợ.

Chỉ thấy đại diện của thế gia Độc Cô đi vào tòa nhà, ở trong đó nửa tiếng mới đi ra.

Người của thế gia Độc Cô vừa đi, người của các thế tộc đi theo thế gia Độc Cô cũng tranh nhau lao vào tòa nhà.

"Bọn họ làm gì vậy?".

Lâm Chính khó hiểu hỏi.

"Đăng ký chứ sao!", Ái Nhiễm đáp.

"Lâm Chính đại nhân, mời cậu đi theo tôi, tôi đưa cậu đi đăng ký trước", tông chủ Thanh Huyền Tông mỉm cười nói.

"Được".

Lâm Chính gật đầu, đi theo tông chủ Thanh Huyền Tông vào tòa nhà.

Bắt đầu từ bây giờ, thế gia Độc Cô sẽ không phụ trách sự an toàn của những người này nữa.

Mọi người vội vàng đăng ký, sau đó tìm nơi nghỉ ngơi, chờ cuộc thi bắt đầu.

Bởi vì đây là cuộc thi quy mô lớn của vực Diệt Vong, có hơn một nghìn thế tộc đến tham gia, quy mô khổng lồ, nên thời gian khá dài.

Xếp hàng một tiếng, cuối cùng cũng đến Lâm Chính.

"Từ đâu đến?".

Ở đại sảnh tầng một, một người để râu chữ bát đang vừa ghi chép ở bàn vừa hỏi.

"Thanh Huyền Tông".

"Người đại diện là ai?".

"Lâm Chính".

"Được".

Người kia nhanh chóng ghi chép thông tin của Lâm Chính, sau đó lấy một thẻ số ở chiếc hộp bên cạnh ra, đưa cho tông chủ Thanh Huyền Tông, nheo mắt quan sát ông ta, cười nói: "Tôi thấy hình như Thanh Huyền Tông của các ông chỉ là một tông nhỏ, tôi có lời khuyên thế này, mọi thông tin đều có thể sửa được, các ông tham gia cuộc thi chỉ có phí công vô ích thôi, không lấy được lợi lộc gì đâu. Không bằng cầm thẻ số này đi đổi lấy những thứ có ích hơn".

Người kia vừa dứt lời, tông chủ Thanh Huyền Tông liền biến sắc, vội nhỏ giọng nói: "Không cần, cảm ơn, cảm ơn..."

Sau đó túm lấy cánh tay Lâm Chính, vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Chính chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Có chuyện gì vậy nhỉ?

Đọc truyện chữ Full