Không ai biết cách luyện Tiêu Dao Thần Tán. Dược liệu làm ra loại thần dược này cũng vô cùng hiếm có. Để hiểu được quá trình luyện và kết hợp tạo ra Tiêu Dao Thần Tán thì những năm qua Tề Phượng Sơn cũng luôn nghiên cứu.
Thế nhưng đã bao năm qua Tề Phượng Sơn cũng chỉ hiểu được vài thành phần dược liệu có trong Tiêu Dao Thần Tán mà thôi, thậm chí đối với từng thành phần cũng không thể nào tính toán cụ thể được. Theo như Tề Trọng Không giải thích thì Thần Tán bao gồm tầm hơn 600 loại dược liệu.
Thế nhưng Lâm Chính mới có được thứ này chưa tới nửa tiếng mà đã có thể nói ra được chính xác những loại mà Tề Phượng Sơn phải nghiên cứu bao nhiêu năm qua. Và hơn nữa còn nói ra được những con số nữa.
Tề Thủy Tâm tin không phải là Lâm Chính đoán mò. Y thuật của người này đúng là yêu nghiệt.
“Anh Lâm...anh thật sự là người ở ngoại vực sao?”, Tề Thủy Tâm run rẩy lên tiếng.
“Cô Tề, cô có việc gì không?", Lâm Chính tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ngẩng đầu hỏi.
Anh không thích có người làm phiền khi anh đang nghiên cứu. Tề Thủy Tâm mỉm cười nói: “Lần này Thủy Tâm tới đây là muốn cảm ơn và xin lỗi anh. Lúc ở trên núi, nếu không có anh thì Thủy Tâm đã trở thành cái xác không hồn rồi. Nhờ có anh mà Thủy Tâm mới có thể ngồi ở đây”.
“Không cần cảm ơn. Nếu muốn thì cảm ơn cô Ái Nhiễm ấy. Tôi nể cô ấy nên mới cứu cô”, Lâm Chính trầm giọng, mắt vẫn cứ dán vào Tiêu Dao Thần Tán.
Tề Thủy Tâm nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Anh Lâm, thực ra liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán, nhà họ Tề chúng tôi cũng nắm không ít thông tin. Nếu anh muốn biết thì tôi có thể nói cho anh”.
Dứt lời, Lâm Chính ngẩng đầu nhìn Tề Thủy Tâm.
“Cô Tề, cô nói gì? Thông tin liên quan tới Tiêu Dao Thần Tán sao?”
“Đúng vậy, dù sao thì thứ này vốn là vật của nhà họ Tề mà. Chúng tôi cũng muốn làm rõ phương thức luyện chế nó. Những năm qua chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều thời gian cho nó mà”, Tề Thủy Tâm mỉm cười.
“Ồ?”, Lâm Chính tỏ ra hứng thú: “Nói xem nào”.
Tề Thủy Tâm cũng không giấu diếm, chỉ nói ra hết những thông tin mà Tề Phượng Sơn trong những năm qua đã nghiên cứu về Thần Tán.
Những thông tin này vốn là bí mật nhưng giờ Tiêu Dao Thần Tán đã tặng cho người ta rồi thì Tề Thủy Tâm cũng không định giữ kín làm gì. Làm thế này coi như là đền ơn thôi.
Lâm Chính nghe xong thì bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy. Chẳng trách tôi nhìn cả ngày mà cứ cảm thấy bên trong Tiêu Dao Thần Tán có một lớp bột màu xanh đậm kết tinh, tôi còn tưởng là tạp chất, hóa ra là có sự kết hợp của Nam Vĩ Thảo. Nhưng nếu chỉ có Nam Vĩ Thảo thì rất dễ khiến Thần Tán sinh ra độc tính. Nếu tôi đoán không lầm thì ngoài Nam Vĩ Thảo ra Thần Tán còn có quả Kim Ngân và Hàng Hoa Căn mới phải”, Lâm Chính suy tư và nói.
Tề Thủy Tâm giật mình. Cô ta suy nghĩ một lúc rồi hai mắt sáng lên: “Anh Lâm quả nhiên là đại y mà. Đúng vậy, quả của cây Kim Ngân và Hàng Hoa Căn nữa. Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ. Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu cả nửa năm vấn đề này mà anh Lâm chỉ cần nhìn là thấy ngay. Đúng là đại tài mà”.
Lâm Chính lắc đầu, cất Tiêu Dao Thần Tán đi và nói: “Một loại thuốc có thể phong bế cơ thể người thế này thì đúng là khắc tinh đối với vùng đất nhiều đại phu như vực Diệt Vong. Thuốc này mà muốn nghiên cứu triệt để thì đúng là vô cùng rắc rối. Sợ rằng không dùng tới cả năm thì tôi cũng không thể phân tích hết được”.
Tề Thủy Tâm im lặng. Cả năm sao...Như thế đã là thần tốc lắm rồi.
Tề Phượng Sơn đã nghiên cứu thứ này hơn ba năm rồi mà không bằng Lâm Chính nghiên cứu nửa tiếng đồng hồ...Đôi mắt Tề Thủy Tâm lấp láy, hình như cô ta đang có dự định gì đó.
Sau khi trò chuyện với Lâm Chính một hồi thì cô ta cáo từ và ra về.